[Oneshot]
Mưa rào...
Short
fic: Mưa rào...
Author:
Ruby-chan
Genres:
Romance, tragedy.
Pairing:
Shinichi Kudou x Ran Mouri
Disclaimer:
Họ là những nhân vật được tạo ra bởi Aoyama-sensei, nhưng họ thuộc về tôi trong
oneshot này.
Một cơn mưa cuốn trôi mọi viễn cảnh
tươi đẹp...
Một cơn mưa mang đến nỗi đau và sự
chia cắt...
Nhưng cuộc sống và tình yêu vẫn
còn mãi nơi đây...trên thế gian này...
.
.
Shinichi
bất chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng đã đeo đuổi anh suốt một thời gian dài. Anh
nhìn quanh, mọi thứ vẫn chìm vào im lặng không có sự sống.
-Mới 5
giờ sáng thôi à …- Shinichi thở dài, lấy tay áo lau mồ hôi trên gương mặt nhợt
nhạt.
“
Shinichi phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân mình khi không có ai bên cạnh,
tớ không thể lúc nào cũng phải nhắc nhở cậu nào là “ăn uống chút gì đi” hay “ngừng
suy nghĩ và thư giãn đi” hoặc cái gì đó đại loại như vậy. Bao giờ cậu chẳng nói
“ngoài bộ óc ra thì những thứ khác chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài” nhưng nên nhớ
rằng nếu bộ óc ấy mà không được cung cấp năng lượng thì nó cũng chỉ như một thứ
vũ khí vô dụng thôi. RÕ CHƯAAAA…”
Ran đã từng
tức giận và nói với anh như vậy. Khi ấy anh đã bịt hẳn tai lại và còn trêu cô ấy
rằng “Cậu nói như thế vì não cậu chẳng có mấy nếp nhăn” và sau đó lại bị dính mấy
đòn karatedo vì lời nói của mình.
-Mình lại
nhớ về cô ấy rồi –Anh cười buồn.
Shinichi
nhìn ra cửa sổ, bầu trời buổi sáng tinh mơ chẳng có lấy chút ánh nắng, hơn nữa
lại có rất nhiều mây đen.
Ngày Ran
rời xa anh, cũng là ngày như thế…
Tối tăm
và u ám, nặng nề và lạnh lẽo…
…………………………………………
……………………………
………………
-Ran, chạy
nhanh lên! Hắn sắp đuổi kịp chúng ta rồi! –Shiho và Ran chạy thật nhanh khỏi tầm
bắn của Gin_kẻ đang truy đuổi họ.
Cả hai bị
hắn dồn lên một vách núi đá dựng đứng cách đó không xa, bên dưới là vực thắm với
tiếng sóng gào thét đánh ầm vào bờ. Con quỷ gió thổi thốc vào mặt Shiho, mái
tóc nâu đỏ của cô tung bay với gương mặt thất thần.
-Ran…chúng
ta cùng đường rôi…
Hai phát
súng nổ ra từ phía tên Gin.
-CẨN THẬN!!!
–Ran đẩy Shiho về phía trước khiến cô ngã ra đất lăn mấy vòng, cách Ran vài bước
chân. Shiho đã thoát nạn trong gang tấc.
- Không
sao chứ Shiho? –Ran lo lắng.
-Không
sao, cám ơn…-Shiho ngồi bật dậy, tim cô bỗng đập liên hồi, môi tái dần -Ran…chạy…chạy
đí…
Gin đang
tiến đến phía sau Ran…
Với đôi
mặt lạnh như băng và nhuốm màu chết chóc…
Tử thần
đã đến từ phía sau Ran.
-Sherry…trốn
chạy đủ rồi đấy. LÙI LẠI MAU! –Hắn đưa bàn tay cứng như thép nguội siết chặt lấy
cổ Ran, một tay kê khẩu súng lục vào đầu cô.
-Thả Ran
ra! Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy! –Shiho gào to.
-Sao lại
không hả Sherry bé bỏng? Chính mi đã cùng với tên thám tử kia giải thoát cho
con tin Ran Mori tội nghiệp mà. Nếu như không liên quan thì đã làm ngơ rồi đúng
không...
-Ta…thả
cô ấy ra, ta sẽ làm theo mọi điều ngươi yêu cầu. –Shiho thận trọng.
-ĐỪNG! HẮN
SẼ GIẾT CẬU VÀ KHÔNG THA CHO TỚ ĐÂU! –Ran hét lớn ngăn cản.
- Không
đến lượt cô đâu –Gin đánh báng súng vào đầu Ran khiến cô đau buốt và kêu bật
lên thành tiếng.
- Không
được làm cô ấy đau! –Shiho nhăn mặt xót thay cho Ran-Tóm lại mi muốn gì?
- Ta chỉ
muốn đợi tên nhóc thám tử kia đến đây thôi…hắn tưởng chia nhau ra chạy thì ta sẽ
đuổi theo
hắn sao?
Lầm! Lầm rồi! –Gin cười điên loạn, cái cười của một kẻ không còn gì để mất.
Từ phía
xa, Shinichi chạy hết tốc lực tới với khẩu súng cầm chắc trong tay…
-Hắn tới
rồi, các cô gái xinh đẹp ạ…
-
SHINICHI! ĐỪNG TỚI ĐÂY –Shiho gào lớn
Tất cả
phải kết thúc như vậy sao?
Bằng những
cái chết à??!!
……….
-Gin, trả
cô ây cho ta! –Shinichi gằn giọng, đưa súng nhắm về phía kẻ đang dí súng vào
Ran đứng trước vực thẳm.
-Mày muốn
chết thay nó à?
-Ta
không muốn chết, và không muốn để bất cứ ai phải chết trước mặt ta. Thả Ran ra
đi…
-Đặt điều
kiện với tao sao? Ngu xuẩn quá đấy! Vậy thì…buông cái thứ mi đang cầm xuống đất.
MAU LÊN!
-Shin…đừng,
đừng mắc bẫy hắn –Shiho nói, cổ họng khô khốc.
-Nhưng
muốn cứu Ran thì đây là cách duy nhất Shiho à! –Anh cười đau đớn.
-Chúng
ta nhất định phải sống! Tớ có một điều quan trọng muốn nói với cậu sau khi qua
được chuyện này.
-Ừ! Nhớ
rồi.
Shinichi
thận trọng đặt súng xuống, mắt vẫn nhìn trừng trừng tên sát nhân trước mặt.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt anh mở to hơn…
-YOU
LOST, SILVER BULLET! –Gin gào lên man rợ, chĩa súng về phía anh và BẮN.
Bốn phát
súng còn lại nổ ra vang trời, là tiếng báo hiệu cho cái chết.
…………
Trong
đôi mắt Shinichi giờ đây
Màu đỏ của
máu tươi đang ngập tràn…..
Màu đỏ
loang dần trên chiếc váy trắng lấm lem bùn đất của Ran Mori…
Bốn phát
súng tuyên án tử không phải dành cho Shinichi, mà dành cho Ran Mori
Cô đã nắm
chặt lấy ngón tay bóp cò của hắn để súng nhả hết đạn ra.
-Mi...hết
6 viên đạn rồi nhé –Ran nghiến chặt răng, ngã người sang một bên –Kẻ phải chết
chính là mi! SHINICHI, BẮN ĐI!
Chớp lấy
thời cơ, Shinichi nhặt nhanh khẩu súng trên đất nhắm thẳng vào tim Gin. Sau hai
phát súng, hắn trợn trừng mắt lên và thả người tụ do xuống vực cùng với một tiếng
thét kinh hoàng.
Trong mắt
Gin vẫn chứa đầy nỗi ngờ vực. Đến giấy phút cuối đời hắn vẫn không thể tin rằng
mình đã thua họ, những người căm thù tội ác.
Biển cả
nuốt trọn Gin vào lòng, sóng cuốn hắn đi và gào rú man dại như niềm vui khi nhận
được một vật tế thần.
Gin đã
chết…
Và Ran
bé nhỏ ngã người ra đất, cùng sự bàng hoàng của Shinichi và Shiho.
-RAN! TỈNH
LẠI ĐI! ĐỪNG NHẮM MẮT!!! –Shinichi đỡ người Ran dậy, anh lay cô.
-Ran…đừng…
–Shiho mếu máo đi đến. Cô xé một mảnh tay áo sơ mi, đặt vào bụng Ran, nơi đã
lãnh trọn 4 viên đạn tử thần –Tớ sẽ cầm máu cho cậu, cậu sẽ không sao đâu…không
sao…
Ran lấy
lại một phần ý thức, cô nhìn hai con người đang đau đớn trước mắt mình. Ran cười,
đến lúc này đây cô vẫn cười thật hiền.
-Shiho…dừng
lại đi…đủ rồi…vô ích thôi!
-Không!
Tớ phải cứu cậu…Ran không phải là chị Akemi, vì thế cậu không thể có kết cục
như chị ấy được. Tớ không để cậu chết đâu…Ran ơi.
Shiho
run rẩy lấy trong túi ra lọ thuốc bột có tác dụng cầm máu. Cô đổ tất cả vào vết
thương của Ran.
Gương mặt
nhợt nhạt của Ran nhòe đi trong mắt Shiho, những giọt nước mắt đau buồn của cô
tuôn dài trên má không ngừng.
Đau! Đau
như chính cái ngày Shiho mất chị…
Cô sắp mất
luôn cả Ran rồi!
-Shiho!
Trước khi chúng ta chia ra đánh lạc hướng Gin dưới chân dốc, tớ đã đặt ở đó một
máy phát tín hiệu báo cho FBI. Nhưng họ không biết đường lên đây, cậu mau xuống
gọi họ lên. Họ có thể cứu được Ran đấy!
Shiho gạt
nước mắt, cô chạy lao đi xuống con dốc, nhanh hết mức có thể.
Và lúc
này…chỉ còn Shinichi đang ôm chặt lấy thân người đầy máu. Một hạt nước nhỏ tạt
vào mắt Ran.
-Mưa…-Ran
nói yếu ớt.
-Ừ! Mưa
rồi!!! –Anh ghì lấy đôi vai cô –Lạnh lắm đúng không Ran? Một tí nữa thôi họ sẽ
đến và em sẽ được sưởi ấm.
-K..không
lạnh...Shinichi rất ấm…-Cô vùi đầu vào lòng anh.-Anh đã hứa một ngày nào đó sẽ
lại đi dạo mưa với em mà đúng không?
-Rồi anh
sẽ thực hiện lời hứa đó!
-Ngốc!
Anh đã hứa với em đâu…
-Dù
không hứa anh cũng sẽ làm, làm tất cả…chỉ cần em thích…-Anh áp tay lên má cô.
-Anh
khóc rồi này, Shin…
-Không,
là mưa đấy…
-Nếu
trên thế giới này chỉ có một chiếc ô, thì em sẽ tìm và trao nó cho anh…để anh
không phải vì mưa mà như đang khóc nữa –Ran cười trong tiếng thở yếu ớt, cô hôn
lên đôi mắt và bờ môi anh. Người cô lạnh lắm!
-Còn anh
sẽ che nó cùng với em! Chắc chắn là thế! –Anh cố ôm cô vào lòng
-Hãy… để
Shiho chăm sóc anh…. –Ran cười.
-Không!
Cô ấy sẽ không đồng ý nhận trách nhiệm khổ cực đó đâu, mà chính em phải nhận…
-Vậy
thì…kiếp sau nhé! –Ran đã rơi nước mắt rồi.
-Không!
Dù kiếp nào đi nữa thì cũng chỉ là em thôi.
-Anh ngốc
thật!–Cô lại cười, nụ cười của hạnh phúc.
-Muốn chê
bai thế nào cũng được, chỉ cần em sống bên anh!
Ran bảo
anh kề tai tới, cô chẳng còn sức để cử động nữa rồi.
-………
-R…Ran…anh
cũng thế!
-…-Cô
nhìn sâu vào mắt anh, đau đớn và tiếc nuối.
-Em lại
khóc rồi…
-Không,
là mưa đấy!
-Lạnh lắm
đúng không em…
-Không lạnh
đâu, ấm áp lắm…
-Tuần
sau cùng anh đến Tropical Land nhé?
Ran
không trả lời…
Cô nhìn
Shinichi rồi chìm sâu vào giấc ngủ, giấc ngủ của đời mình.
Mưa lạnh
buốt!
Mưa cuốn
đi những vết máu trên người Ran, hòa lẫn với từng giọt nước chảy tràn trong đôi
mắt vô hồn của Shinichi. Anh ôm thân thể nhỏ bé đang dần lạnh cứng đi vào lòng.
Cô gái
mà anh yêu thương nhất trên đời giờ chỉ còn là một cái xác.
Thiên thần
đã rời bỏ anh để đến thiên đường, nhưng là thiên đường không hạnh phúc.
……....
….
Shiho đã
trở lại cùng với đội cứu thương của FBI.
-Shinichi!
Ran được cứu rồi…họ đã tới! –Cô thở dốc.
Anh vẫn
ôm chặt Ran. Mọi thứ xung quanh anh chìm trong im lặng.
-Ran…-Shiho
nức nở -Không thể nào…ÁAAA!!!!!!!
Nước mắt
lại rơi trên gương mặt của Shiho trong tiếng thét đau đớn nghẹn ngào. Cô đã mất
Ran thật sự!
Mưa lạnh
lùng lắm! Dữ dội lắm
Trời đất
đang khóc!
Những
người bên Ran cũng khóc…
Còn
Shinichi, anh mất đi cả tâm hồn!
………………………………………………….
…………………………………..
………………………….
Shinichi
thở dài. Mọi chuyện của quá khứ với anh như là chuyện của hôm nay, và của cả cuộc
đời.
Anh rời
khỏi nhà, đến một cửa hàng hoa.
Hôm nay,
cách đây 4 năm, là ngày Ran mất….
-Kính
chào quý khách! –Cô gái bán hoa niềm nở.
-Chào
cô! Tôi muốn mua một bó hoa lan . –Shinichi cười, nụ cười dịu dàng ấm áp có thể
khiến bất cứ cô gái nào phải đổ.
-Anh…đợi
tí ạ! –Cô gái đỏ mặt. Cô chọn những cành hoa lan đẹp nhất –Hình như ban nãy
cũng có một cô gái đến để mua hoa lan đấy.
-Sao? Cô
ấy trông như thế nào? –Anh có chút bất ngờ.
-Cô ấy rất
xinh đẹp, có mái tóc màu nâu đỏ rất đặc biệt. Hình như là người ngoại quốc.
-Vậy
à…-Anh mỉm cười. Thế là sau 4 năm du học nước ngoài, Shiho đã trở về.
Anh rời
khỏi cửa hàng với bó hoa được gói rất đẹp. Đến nơi có Ran Mori.
…………….
...................
-Cậu đến
sớm thật đấy Shiho! –Anh nói với cô gái xinh đẹp đang đứng trước một ngôi mộ nhỏ
xinh nép dưới một cây anh đào lớn.
-Tớ vừa
về nước hôm qua, đến thăm Akemi-neechan và Ran-chan –Shiho cười dịu dàng, nụ cười
thật đẹp. Trông cô xinh ra và trưởng thành hơn trước rất nhiều.
4 năm
trước đây, sau khi giài quyết xong mọi chuyện với bọn Áo Đen Shiho đã sang Mĩ
du học. Tại đó cô đã công bố cho giới khoa học biết về loại thuốc mang tên APTX
4869 và loại thuốc giải trừ độc tính của nó. Từ đó Shiho đã gây nên một chấn động
lớn trong ngành y học thế giới, khi chỉ mới là cô sinh viên 20 tuổi. Shiho ngày
càng mạnh mẽ hơn, không còn luôn lo lắng và sợ hãi như trước nữa. Cô đã thay đổi
nhiều kể từ sau cái chết của Ran, với Shiho bây giờ không phải chỉ sống cho
riêng mình mà còn sống cho Ran…
-Cậu
khác trước nhiều rồi Shiho, tớ cảm thấy vậy…
-Nhưng
cái tính khó chịu của tớ vẫn vậy thôi.
-Không
đùa nữa nhé! Cậu về Nhật chỉ để viếng mộ thôi à???
-Không!
Còn một vấn đề nữa…
-Là gì
thế? Tớ có giúp được không?
-Vào cái
ngày định mệnh ấy, tớ đã nói sẽ cho cậu biết một việc quan trọng, còn nhớ
không? Hôm nay tớ sẽ nói, tớ không muốn giấu Ran.
-Nói đi
–Anh cười.
-Tớ yêu
cậu!
.
.
Một cơn
gió lướt nhẹ qua cuốn những chiếc lá vàng mất đi sự sống lìa cành, chúng rơi lả
tả nơi hai con người của hiện tại đang đứng, rơi xuống nơi cô gái nhỏ đang nằm
trong lòng đất lạnh như vỗ về an ủi. Shinichi nhìn vào mắt Shiho, bất ngờ và có
chút bối rối.
-Cậu…cậu
nói gì thế Shiho?
-Tớ nói
là TỚ YÊU CẬU, nghe không rõ à? –Shiho nhìn Shinichi, cái nhìn quen thuộc mà
trước đây anh vẫn thường gặp (nói là lườm thì đúng hơn)
-Shi…trông
cậu chẳng giống như đang tỏ tình tí nào… –Anh nhìn cô, cười trừ.
-Tất
nhiên rồi! –Shiho gõ tay vào trán anh, cười thật nhẹ –Vì đó là chuyện của quá
khứ mà!
-Trời ạ!
Nhưng chẳng lẽ…cậu muốn nói với tớ chuyện đó mà về nước à? –Gương mặt Shinichi
chẳng bớt căng thẳng chút nào.
-Cậu là
một tên thám tử mà đụng đến chuyện tình cảm là cứ…ngốc không chịu nổi! –Shiho
thở dài –Tớ đã từng yêu cậu, thật đấy, yêu rất nhiều nhưng tớ không thể nói được…
Khi cô ấy mất đi, nhìn cậu suy sụp tớ mới nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ có
được trái tim của Shinichi, trái tim đã yêu Ran tha thiết và mãi mãi chỉ thuộc
về Ran.
-Nhưng…sao
bây giờ Shiho lại nói với tớ?
-Vì tớ
đã không còn yêu cậu nữa! Trái tim tớ đã bình lặng lại rồi, không còn loạn nhịp
khi đối diện với Shinichi. –Shiho khẽ nhắm đôi mắt đặt tay lên trái tim, cô
đang nghe nó đập, thật nhẹ nhàng và ngoan ngoãn.
-Shiho,
tớ…-Anh chẳng biết nói gì nữa, chỉ đứng nhìn Shiho.
-Thôi
nào, đừng trưng ra vẻ mặt đó nữa –Cô xóa tan không khí gượng gạo. –Chốc nữa tớ
phải về trung tâm nghiên cứu để trình bày một số vấn đề. Tối nay sẽ rãnh, nếu
muốn đi ăn uống thì tớ sẽ đi với cậu, nhưng cậu phải thanh toán đấy.
-…cậu thật
là…-Shinichi bật cười, nụ cười không ẩn chứa sự buồn bã, nụ cười dành cho
Shiho.
-Tớ về đây! –Cô nhìn đồng hồ.
-Chúc cậu
tìm thấy hạnh phúc của mình, Shiho!
-Tạm biệt
Ran-chan!-Shiho chắp tay trước mộ Ran- Rồi tớ sẽ tới thăm cậu, và sẽ dắt đến
cho cậu xem mặt người yêu tớ, tất nhiên không phải là Shinichi của cậu đâu. Yên
tâm nhé!
Shiho
chào Shinichi bằng một nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy. Gió mạnh thổi tung
mái tóc ngắn màu nâu đỏ tuyệt đẹp, Shiho vẫn là một cô gái kiên cường và mạnh mẽ
của ngày nào.
-Cô ấy sẽ
được hạnh phúc, đúng không Ran? –Anh đặt bó hoa xuống, vuốt nhẹ lên gương mặt
cô gái 18 tuổi với nụ cười thuần khiết của thiên thần trong tấm ảnh nhỏ trên mộ.
-Anh sẽ
không đau buồn nữa và kiên cường mà sống. Anh cũng không bao giờ bỏ bữa ăn
chính, dù bận đến mấy cũng dành thời gian để thư giãn. Anh đang huấn luyện một
đội bóng nhí trong khu phố Beika mình để 3 ngày nữa thi đấu với khu Haido đấy,
nhất định bọn trẻ sẽ thành công…
Từng giọt
nước buốt lạnh tù cõi trời rơi xuống.
Lộp độp…lộp…độp…
Mưa rồi!
Mưa sẽ lớn lắm đây!
-Yên tâm
nhé! Cây anh đào này sẽ che mưa giúp em, không bị ướt nhiều đâu…vả lại-Anh bật
chiếc ô lớn và che nó lên ngôi mộ.
Nếu trên
thế giới này chỉ có duy nhất một chiếc ô thì anh sẽ trao nó cho em!
Nếu có
kiếp sau…hãy để anh yêu em lần nữa!
-Anh phải
tới nhà thân chủ bây giờ, rồi sẽ ra thăm em, sớm thôi. Tạm biệt!
Shinnichi
bước trên con đường lát đá dẫn ra khỏi khu nghĩa trang.
Sau lưng
anh, ngôi mộ bé xinh một phần bị che bởi chiếc ô lớn màu đỏ vẫn ở đấy. Gió vẫn
thổi thốc vào không gian trống trải và hiu quạnh, gió đến bên cô gái có nụ cười
của thiên thần trên tấm ảnh nhỏ, ôm ấp và yêu thương…
Shinichi
bước chầm chậm dưới cơn mưa rào trút nước .
Vào ngày
này cách đây 4 năm, mưa cũng rơi nhiều như thế.
Mưa nhắc
lại những kí ức đau buồn.
Mưa hôn
nhẹ vào mắt môi chàng thám tử trẻ, lạnh buốt, chạm khẽ vào trái tim anh …như
bàn tay và bờ môi cô đã từng…
Những lời
nói ngày xưa bỗng chốc quay về….
“Em yêu
anh!”
“R…Ran,
anh cũng thế!”
…….
“Mưa…”
“Ừ! Mưa
rồi…”
Anh cố
nuốt những giọt nước mắt vào lòng.
-Lạnh lắm
đúng không em?
--------THE
END------
E bị thích cái oneshot này từ rất lâu :))
Trả lờiXóaChụy dọn nhà qua đây nha :))
Trả lờiXóahttp://rubyeldest209.wordpress.com/