CHAPTER 5 : EM MUỐN ĐƯỢC CHẾT TRONG VÒNG TAY ANH !
.
.
.
Ngày thứ năm tôi đến thăm em, và sớm hơn mọi khi
một tí. Ran lại tiếp tục với những nếp gấp tạo nên từng con hạc giấy của
mình. Tôi thì chẳng ham thích gì chúng, thế mà em lại định tặng cho
“cái anh chàng ở phòng đặc biệt” kia. Mà sao tôi cứ đến đây nhưng không
ngó ngàng gì tới cái thân xác đang nằm mê man của mình thế nhỉ…tôi đang
trốn tránh điều gì sao???
Như có một trực giác nhạy bén, em quay phắt người về phía ô cửa sổ và mừng rỡ.
-Thiên Sứ! -Tôi nghe em reo lên mà ngứa tai, thật có lỗi.
-Thế nào? Tiếp tục học bài nhạc dang dở hôm qua à?
-Vâng ạ!
“Thấy
trò” chúng tôi lại tiếp tục ôn và học phần tiếp theo. Trông em có vẻ
mệt mỏi và xanh xao hơn mọi lần, nhưng tôi hỏi lại chỉ nói đúng một câu
“Em đã có Thiên Sứ bảo vệ cho mình nên sẽ không sao đâu”. Khờ thật, em
không nghi ngờ gì câu nói của tôi trong khi em đau đến thế à?
Tôi muốn ôm chặt em vào lòng và nói hết mọi chuyện, nhưng làm như thế là tàn nhẫn. Cách tốt nhất là im lặng, vì em và vì tôi.
Giai điệu của em không thật chính xác và hoàn hảo, nhưng với tôi lại rất tuyệt vời. Em đang thổi sức sống vào nơi em tồn tại!
Rồi khúc nhạc của em cũng kết thúc, tôi khen ngợi Ran đã cố gắng đến thế. Em đáp lại tôi bằng một nụ cười nhưng trông rất buồn.
-Ran đang buồn chuyện gì à? Ai bắt nạt em?
-Không, em chỉ nghĩ anh thật là tốt. Gíá như anh không phải là một Thiên Sứ, em sẽ được ở bên anh… mãi mãi.
-…………
Tôi lặng im nhìn khuôn mặt đỏ ửng của em, và giữa chúng tôi là một khoảng không gian yên tĩnh đến lạ kì.
Em đang tỏ tình với tôi.
Không! Với Thiên Sứ của em chứ không phải là Shinigami!
Dù
không phải là một Thiên Thần, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ ở bên em. Nhưng
tôi không thể mở lời vi nó cứ nghẹn đắng ở cổ.. Dường như thấy tôi bối
rối, Ran xua tay lia lịa.
-Em chỉ đùa thôi mà, đùa thôi! Đừng có tưởng thật nhé. Tiếp tục luyện tập lại nào.
Ran cầm chiếc kèn nhỏ lên với gương mặt đỏ au như người bị cảm sốt. Tôi cười buồn.
Em chỉ có thể hạnh phúc khi trở về với Thiên Đường, vô tư và không đau khổ.
…………………..
………………….
………..
Ngày
thứ sáu tôi đến với em, em đang bày ra rất nhiều thứ, nào là giá vẽ,
bút chì, màu nước… Em cười với người mẹ sang trọng và xinh đẹp của
mình…rồi như cố gắng đẩy mẹ ra khỏi phòng bằng câu nói “Trễ giờ rồi kìa
mẹ, vị thân chủ ấy đang chờ mẹ đấy!”.
Rồi Ran khép cửa phòng và nhìn quanh quất ngoải cửa sổ, em gọi.
-Shinichi…
Đúng là em đang chờ đợi tôi.
Tôi đáp xuống trước mặt em nhẹ nhàng và đưa cho em mấy quả anh đào vừa thuận tay hái được.
-Tặng em này!
-Tươi nhỉ! Trông ngon quá…
-Muốn ăn thì phải trả tiền, không phải đồ “chùa” đâu nhé!
Tôi
nói thế nhưng lại cho hẳn chúng vào lòng bàn tay Ran. Đúng là tôi chẳng
biết bông đùa. Em tít mắt cho vào miệng và tấm tắc khen ngon. Tôi nhìn
những thứ em đang bày ra.
-Những cái này để làm gì vậy?
-Em muốn vẽ anh! –Ran nháy mắt tinh nghịch.
-Vẽ tôi?
-Vâng! Để làm kỉ niệm ấy mà. Em vẽ không tệ đâu nhé!
Em
kéo tôi đến bên ô cửa sổ và tôi nghe theo em chẳng phản kháng. Đơn giản
vì tôi đã hứa sẽ giúp em hoàn thành bất cứ điều gì em muốn.
-Ngồi
thế này nè, nghiêng mặt về phía em một tí, đặt một chân lên cửa sổ, gác
tay nào…vv …vv…Đừng cử động đó! –Em nói như một họa sĩ thứ thiệt.
Dưới
ánh chiều màu đỏ, tôi và em trong cùng một căn phòng tĩnh lặng…và dõi
mắt về nhau. Ran vẫn chăm chú nhìn tôi để tạo nên bức tranh của mình,
còn tâm hồn tôi thì lạc đâu đó trong không gian đầy ắp hình ảnh về em,
trong sáng và ngây thơ đến mức dại khờ.
Những tưởng như có thể hoàn
thành nhiệm vụ để nhận lại sự sống đã vô tình bị tước đoạt mất, nhưng
tôi lại nhận được từ em một thứ khác_Tình yêu…
Giết chết người mình yêu để được sống là điều tồi tệ nhất, tôi hiểu rõ là thế.
Và tôi quyết tâm vứt bỏ nhiệm vụ của mình!
……………..
-Xong chưa cô bé? Tôi sắp mỏi nhừ rồi đây này…-Tôi than thở với em.
-Xong
rồi, nhưng anh chưa được xem đâu. Em còn phải chỉnh sửa lại nữa –Ran
thè lưỡi –Anh sắp phải đi rồi đúng không? Ngày mai anh sẽ lại đến, nhỉ …
Chiếc cọ vẽ để lại một tiếng rơi khô khan trên sàn nhà, khi nó tuột từ tay em xuống.
Tôi ôm ghì lấy Ran, và môi tôi khẽ chạm vào môi em, rất nhẹ nhàng…
Đắm
chìm trong nụ hôn đó, tôi chẳng thể nào buộc mình cư xử cho đúng đắn.
Nhưng hình như…em cũng không hề chống cự tôi, bờ môi mềm mại ngọt ngào
vẫn ở yên vị trí mà tôi áp đặt cho nó.
Và chảy tràn trong trên gương mặt em…là những giọt nước mắt!
Nó khiến tôi phải buông em ra.
-Nụ hôn… đầu… tiên …của em… -Ran mếu máo khiến tôi muốn đập một phát vào mặt mình.
-Ran…tôi xin lỗi…
-Em đâu… có giận. -Em đưa tay gạt nước mắt trên khuôn mặt đỏ bừng.
-Không giận…sao khóc…
-Em… hạnh phúc.
-…Cám
ơn… vì em đã hạnh phúc. Nụ hôn vừa rồi là phép màu tôi dành cho em đấy.
Nhất định trái tim của em sẽ khỏe mạnh lại thôi, em sẽ sống thật lâu
dài.
-Nếu là phép màu thì…khi chết đi, em muốn được chết trong vòng tay anh!
-Ngốc! Tôi không muốn lấy thân thể quý giá của mình cho em tựa vào mà chết đâu.
Em
cười thật hiền trong gió chiều hiu quạnh. Tôi từ biệt em bằng một cái
xoa đầu nhẹ và vút cao đôi cánh trên bầu trời. Ngày mai sẽ là thời khắc
cuối cùng.
Tôi sẽ thú nhận với em tất cả mọi chuyện!
…………………..
………………..
……….
-Shinichi Kudo, ngươi để quên thứ này –Heiji tung hứng quyển sổ sinh mệnh trước mặt tôi.
-Tôi không cần nó nữa, trả lại cho anh đấy.
-Hôm nay là ngày cuối cùng, không có cơ hội thứ hai! Ta không muốn ngươi biến nhiệm vụ của mình thành trò cười đâu nhé!
-Nó sắp thành trò cười rồi. Tôi sẽ để cô ấy được sống!
-Yêu rồi à?
-Tôi yêu cô ấy!
-Được thôi, ta biết! –Heiji nhếch môi thản nhiên đến lạnh người. Vị Shinigami chính hiệu này không giống tôi.
-Heiji-sama, anh đang có âm mưu gì vậy?
-Không
có! -Anh ta nhún vai –Rồi ngươi sẽ thấy, dù việc làm của ta có sai lầm,
dù ngươi có yêu cô ta đến đâu thì cả ngươi và cô gái đó không thề nào
thoát khỏi số mệnh của mình.Ngươi được tái sinh và cô ta sẽ chết. Thế
thôi!
-Anh đã làm gì cô ấy? –Tôi gằn giọng, ánh mắt đe dọa của tôi đang dán vào Heiji.
-Ta chả làm gì cả, rồi ngươi sẽ biết. Giờ muốn đi đâu thì đi đí!
Tôi
lao hết tốc lực đến chỗ Ran, nỗi lo sợ đang ngập tràn trong tôi. Không
can thiệp vào nhiệm vụ của nhau, đó là nguyên tắc cơ bản nhất giữa các
Shinigami. Nhưng với nụ cười đó…tôi chẳng đảm bảo được điều kinh khủng
nào đó sẽ không xảy ra với em.
Nhưng không lẽ tôi đã lo lắng quá thừa. Cái kẻ cao ngạo đó đang đùa bỡn tôi sao?
Ran vẫn ở trong phòng bệnh nhỏ đó, em đang chờ đợi tôi.
-Ran! –Tôi gọi to hết mức.
-Shin…-Em ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
-Em không sao chứ? Có ai làm hại em không? –Tôi ghì chặt lấy vai em, lay mạnh.
-Đau…Làm gì có ai, em chả sao hết. Có chuyện gì à?
-Không, không có gì.
Cái
nhíu mày lo lắng hiện lên trên gương mặt xanh xao của Ran, có vẻ như em
biết tôi đang giấu điều gì đó, nhưng không gặn hỏi. Em ngồi xuống
giường, nhìn tôi một hồi lâu, ánh nhìn thật buồn bã và đau đớn.
-Em đang đau à ?
-Không ạ !
-Vậy hôm nay tôi có thể làm gì cho em?
-Hãy ôm em vào lòng… nhé !
-Sao cơ ? –Tôi cứ tưởng mình nghe nhầm.
-Không…được …sao ?
-Tất nhiên…là được !
Tuy
không hiểu lắm yêu cầu của Ran, tôi vẫn ngồi xuống cạnh em. Tôi ôm em
vào lòng như che chở và bảo vệ em khỏi nỗi đau vô hình nào đó đang đeo
đuổi. Hương thơm dịu nhẹ trên mái tóc, hơi ấm cùng nhịp tim đập của em
tôi có thể cảm giác được nhưng chưa bao giờ tôi nhận ra nó đặc biệt đến
thế này.
Ran đang dõi mắt về khung cửa sổ, nhìn xa xăm về một nơi nào đó. Tôi nói khẽ.
-Em vẫn ổn chứ ?
-Vâng, em đang rất hạnh phúc…Được chết như thế này…cũng mãn nguyện !
-Em sẽ không chết đâu, em sẽ được sống.
-Em không nghĩ thế…- Giọng em trầm hẳn đi cùng tiếng cười nhạt.
- Tôi sẽ nói với em tất cả mọi chuyện.
-……..-Ran siết nhẹ lấy tay tôi, nhưng em không nói gì cả.
-Tôi…
không phải là một Thiên Sứ, mà là một Thần Chết. Tôi đến với em chỉ vì
tôi muốn được tái sinh. Nhưng tôi nói dối em về thân phận thật sự, tôi
không thể hoàn thành nhiệm vụ của một Shinigami vì…tôi muốn em được sống
dù bản thân tôi có trở nên thế nào đi chẳng nữa.
-………
-Tôi nghĩ là…tôi yêu em…
Tôi
đã nói ra điều ấy với em, nó không khó khăn như tôi tưởng tượng. Nhưng
nói như vậy với em có nên không, khi tôi không biết mình sẽ ra sao khi
chống lại ý muốn của những kẻ tạo nên thế giới này.
Em vẫn ngã đầu vào lòng tôi, em chìm vào câm lặng.
Đôi
mắt em không nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ lác đác những cánh hoa anh
đào, Nó đã khép lại từ bao giờ mà tôi không hề hay biết!
Có điều gì đó không bình thường ở đây…
Cái siết tay của em…
Hơi ấm của em…
Tiếng tim đập rộn ràng của em…
Tôi không nghe thấy, không cảm nhận được bất cứ sự sống nào từ Ran.
Tất cả đang dần biến mất!
-Ran…?
.
.
-Ran …
.
.
.
-Ran…tỉnh lại đi em…
.
.
Tôi ôm siết và khẽ gọi tên em trong nỗi uất nghẹn dâng trào.
Những kẻ đầy sức mạnh và uy quyền đó đã chiến thắng !
.
.
“Dẫu có chết đi, em vẫn muốn được chết trong vòng tay anh.”
.
.
Ran đã thực hiện ước muốn của mình.
Tôi không thể sưởi ấm được cơ thể đang lạnh dần của em.
Em đã đi vào cõi chết!
Những sinh vật nào đó đang tạo ra một sự xáo trộn ở không gian bên ngoài.
Bóng hai đôi cánh lớn đang bay thật chậm về phiá chúng tôi
Có tới 2 Shinigami!
Linh hồn em sắp bị chúng cướp đoạt !?!
Và tôi không thể để mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy được.
Bằng mọi giá tôi phải bảo vệ em!
-------------------(to be continue)----------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét