
.
.
Ngày thứ hai trong thân phận Shinigami, tôi lại dang đôi cánh đen bay đến thế giới con người, quyển sổ định mệnh ấy đang yên vị trong túi. Trong tim tôi luôn mong chờ một cuộc hội ngộ đầy thú vị và những cảm xúc kì lạ chưa từng gặp trong đời, với em.
Bên khung cửa sổ lác đác những cánh hoa anh đào vờn trong gió, cô gái với mái tóc đen mượt xõa dài vẫn ngồi một mình trong phòng bên giỏ hạc giấy. Môi tôi giãn ra thành một nụ cười và tôi không biết cách tôi nhìn em có phải là cái mà người ta gọi là « âu yếm » hay không nữa. Tôi bay đến thật gần, nhẹ nhàng hết mức có thể.
-HÙUUUUU !!!!!!!
-ÁAAAAAAAA......
-Tôi đã khiến em phải hét toáng lên và suýt nữa phải lãnh đủ giỏ hạc bên cạnh nếu không kịp né, cái phản xạ nhanh nhẹn của em làm tôi thấy rất vui. Nhưng sau giây phút phản kháng ấy, tôi biết hình như mình đã phạm sai lầm !
Em đang mang trong mình một trái tim bệnh tật, và nó có thể ngừng đập bất cứ lúc nào !
Khoảnh khắc em bỗng đổ quỵ xuống sàn nhà vươn vãi những cánh hạc giấy, tôi thấy choáng váng và ngột ngạt như chính trái tim tôi bị bóp nát.
-RAN !!!!
Tôi đỡ người em, và ghì chặt lấy đôi vai nhỏ. Trong tâm thức tôi hiểu rắng đây là cơ hội mà tôi đang tự tạo ra cho mình, là lúc mà Heiji muốn tôi kết thúc mọi chuyện !
Nhưng tôi...
-Tôi sẽ gọi bác sĩ cho em !
-Không cần đâu...-Em hít vào một hơi và nói với đôi môi run rẩy tái nhợt, tay em vẫn siết chặt lấy vùng ngực trái –Cứ hay như vậy...một lát sẽ ổn thôi.
-Sao mà ổn được ? Em thật bướng bỉnh !
-Anh có gọi ...cũng chẳng ai nghe...không phải sao ? Và anh đã nói sẽ chỉ gặp em khi em mộ mình cơ mà.
Em cười, bao giờ cũng thật đẹp ! Tôi giữ em một hồi lâu, em đã bớt xanh xao hơn và thở đều trở lại. Có lẽ em đang rất bối rối khi tôi bế xốc em lên và đặt xuống giường. Nhưng tôi mặc kệ, như thế cũng chả chết ai.
-Nghỉ ngơi đi, tôi xin lỗi vì đã khiến căn bệnh của em bộc phát.
-Nó cứ thế này rất nhiều lần rồi ! –Em nhíu mày nhìn tôi cứ như thể tôi sẽ lấy mạng em.
-Em đang nhìn tôi kiểu gì vậy ?
-Ơ...
-Tôi đã nói là ở bên tôi em sẽ khỏe dần lên và đẩy lùi bệnh tật mà. Không tin sao ?
Tôi biết mình đang giở cái trò lừa dối em, thật tệ hại ! Nhưng tôi không muốn thấy em phải buồn bã vì cái chết sắp tới. Tôi muốn thấy em cười như bây giờ. Chỉ còn hôm nay, và 5 ngày nữa, cái tên của em sẽ bị gạch khỏi danh sách những người sống.
Tôi không biết em sẽ phải đến với Thiên Đường, Địa Ngục hay trở về với cuộc sống con người như bây giờ. Nhưng tôi biết Địa Ngục không dành cho một cô gái có tâm hồn thánh thiện không chút vấy bẩn, như em !
Tôi liếc nhìn trên chiếc bàn nhỏ và thấy một cái hacmonica, tôi đã từng học qua loại nhạc cụ này, là một trong số nhiều loại mà tôi khá thành thạo.
-Anh thích nó à ? Một cậu bé con bên khoa nội đã tặng em đấy –Em nghiêng đầu hỏi khẽ.
-Tôi có thể chơi nó. Thế nào ? Em muốn nghe à ?
-Em không nghĩ Thiên Sứ lại biết chơi hacmonica !
-Không tin thì xem đây, nghe xong phải trả tiền nhá !
-Em cũng không tin Thiên Sứ biết xài tiền, và em cũng chẳng có xu nào trong người đâu.
Cái phồng má của em khiến tôi bật cười, tôi muốn cho em nghe những âm thanh mới lạ dịu dàng hơn cái tiếng gió thổi và tiếng chim hót mà em luôn nghe trong phòng bệnh này.
Bên ô cửa lác đác những cánh hoa anh đào, tôi đưa chiếc kèn nhỏ lên môi, và thổi vào nó một giai điệu khá quen thuộc. Bản nhạc về một chuyện tình với những đóa hồng. Tuy đã khép đôi mắt để hòa lòng mình vào âm nhạc nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ ánh nhìn của em, dịu dàng và ấm áp. Em đang nhìn tôi, nhìn kẻ sắp giết chết em bằng chính quyền năng của mình.
Đừng nhìn tôi như thế...xin em đấy...
Đừng để tôi phải phát điên vì việc làm của mình.
Đừng khiến tôi phải yêu em !
.
.
Yêu ???
.
.
.
Chiếc kèn hacmonica rời khỏi miệng tôi, rất đột ngột. Bản nhạc đã đi gần đến hồi kết nhưng tôi đã không thể kết thúc được nó. Vì tôi vừa nghĩ đến một chuyện, mà theo tôi là không bao giờ được phép xảy ra. Tôi ngẩn người với những suy nghĩ đang chọi nhau bôm bốp trong đầu mình, và sẽ còn tiếp tục như thế nếu em không thức tỉnh tôi.
-Shinichi !
-Ran...tôi xin lỗi...bản nhạc vẫn chưa kết thúc...
-Anh đang làm em lo đấy. Thiên Sứ cũng có chuyện phải bận tâm nhiều đến vậy sao ?
-À...một chút !
-Anh khiến em phải ngạc nhiên !–Em tít mắt –Không ngờ anh lại có thể chơi bài này tuyệt đến vậy. Nó đã làm trái tim em khỏe mạnh lên…
.
.
.
Triệu triệu đóa hồng !
.
.
.
Tôi đã cho em nghe bản tình ca bất hủ ấy, và tôi đã nhận ra thứ phát sinh trong lòng ngay từ lần đầu tôi nhìn thấy em là gì.
« Ta không mơ ngủ đâu, ngươi không được phép có cảm tình với cô gái đó, ta cấm đấy ! »
Tôi lại nuốt phải một cái gai.
Heiji không dặn dò thừa thải !
Tôi đã nảy sinh tình cảm với em_một người mà tôi chỉ mới vừa quen biết, và chỉ có thể tái sinh khi em lìa đời.
Tôi rời khỏi đó vội vàng và nhanh hết mức có thể. Cảm giác như ánh mắt em nhìn tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi sợ tất cả những cảm xúc mình đang có chỉ khi đối diện với em.
Tình cảm đặc biệt dành cho em bây giờ, với tôi là một nhát dao chí tử !
« Ta không mơ ngủ đâu, ngươi không được phép có cảm tình với cô gái đó, ta cấm đấy ! »
Câu nói của Shinigami Heiji lại vọng trong đầu tôi một lần nữa.
Tôi sợ nó...sợ nó vô cùng.
..............................
..............
......
Hôm nay tôi lại bị Heiji cằn nhắn.
Ngày thứ ba tôi đến gặp em, nhưng em không chỉ có một mình nên tôi vẫn chưa muốn bước vào « giang sơn » đó. Vị bác sĩ trẻ tuổi, điển trai đang trò chuyện với em, và em trao cho anh ta những nụ cười. Anh ta còn xoa đầu và nhìn em thật dịu dàng nữa, tôi nhìn thấy mà...tức. Anh ta dùng quyền là một bác sĩ mà đối xử, chăm sóc quá đáng với em như thế là không đúng (tôi nghĩ vậy).
Bây giờ tôi lại phát hiện ra một điều nữa. Đây là cảm giác mà bố tôi hay gặp phải với những chuyện có liên quan tới mẹ tôi và những người đàn ông quanh bà.
Hình như tôi ...đang ghen ?
Cuối cùng anh ta cũng rời khỏi, tôi bực bội đáp xuống và ngồi luôn trên khung cửa.
-Kudo-sama ! –Em reo lên khi nhìn thấy tôi và gọi một cách chẳng thân thiện tí nào.
-Đã bảo cứ gọi tôi là Shinichi mà. Còn anh chàng bác sĩ khi nãy ? Hình như anh ta rất thân với em...
-Anh ấy là Tomoaki Araide, một bác sĩ rất nhân từ và tốt bụng. Anh ấy là bác sĩ chính theo dõi bệnh tình của em, luôn giúp em cười và quẳng hết mọi bận tâm.
« Còn tôi không giúp em nở nụ cười sao ? Thật quá đáng ! » -Tôi không thể mở miệng được câu nói đang nghẹn ứ này, vì tôi chẳng có quyền gì nói thế.
Nghe cái cách mà em kể về anh ta tôi thực sự khó chịu.
-Hôm qua anh bỏ đi dột ngột, cứ tưởng anh không trở lại nữa.
-Tôi có chút việc phải đi ngay nên không kịp chào em. Xin lỗi...-Tôi không thể nói rằng tôi đã hành động như một kẻ ngốc vì nhận ra tình cảm của mình đối với em được. Thật không thể tin nổi điều đó khi tôi mới chỉ gặp em tới nay vỏn vẹn 3 lần.
-Anh thật sự không sao chứ ? –Em lại ái ngại nhìn tôi.
-Thật sự không sao !
-Vậy thì tốt quá, hôm nay chúng ta ra ngoài một chút nhé. Tomoaki-san đã cho phép rồi. –Em cười nhẹ.
Một túi hạt hoa đủ loại.
Ở một góc vườn phía sau những dãy phòng bệnh. Em xới lớp đất mặt thật nhanh chóng và gieo chúng vào đó. Có lẽ khi đã quẳng gánh lo về cái chết đi thì một kẻ bệnh sắp chết lại làm những công việc vô bổ và vớ vẩn. Nhưng công việc ấy đang làm em vui thì tôi cũng chẳng có gì phải bàn cãi.
-Rồi những hạt cây này sẽ nảy mầm và cho ra những đóa hoa rực rỡ! Và mỗi lần có ai đó tình cờ đến đây họ sẽ thấy cuộc sống có những thứ đẹp như thế nào.
Tôi mỉm cười tán đồng với em,nhưng trong tận đáy lòng…tôi biết em sẽ không thể nào thấy chúng nở hoa được.
Rồi em sẽ bị cái chết quật ngã!
……………………..
…………….
Ngày thứ tư tôi gặp em, em đang lẩm nhẩm trong miệng giai điệu mà tôi đã thổi vào chiếc hacmonica cho em thưởng thức.
-Triệu triệu đóa hồng…em thích nó sao? –Ran nghiêng đầu về phía cửa sổ khi nghe giọng tôi.
-Vì anh đã cho em nghe nó mà, chàng trai trong bài hát sẽ trao cho cô gái ấy cả cuộc đời mình…Em cũng mơ ước được một ai đó yêu như vậy…
Tôi cũng muốn trao cả cuộc đời mình cho em!
Nhưng tôi không thể thốt nên lời. Tôi chỉ biết ở bên nhìn em cười và làm một Thiên Sứ của em. Em sẽ không bao giờ chữa lành trái tim bệnh tật của mình, tâm hồn em sẽ bị tổn thương nếu biết được sự thật về tôi. Đúng thế không em?
Em đưa chiếc hacmonica ra trước mặt tôi, cười.
-Em cũng biết chơi cái này. Anh chỉ cho em chơi bài ấy nhé, một tí thôi cũng được.
Tôi đồng ý yêu cầu của em và bắt đầu “truyền đạt” cho “đệ tử”. May là em vô tư không nghĩ rằng khi chạm môi lên cái khẩu cầm be bé đó là đã hôn tôi một cách gián tiếp rồi. Chắc chỉ có đầu óc một đứa con trai như tôi mới để ý như vậy thôi. Amen!!!
Cứ thế giai điệu của những đóa hoa hồng ấy vang khắp phòng, đôi lúc ngập ngừng và lệch nhịp. Chắc rằng nó cũng và theo gió mà bay tới những con người bệnh tật khác đang cần lắm tình yêu thương, và họ đã nhận được từ một cô gái có trái tim thật đẹp!
-Em tiếp thu nhanh lắm. Hôm nay đến đây thôi, các bác sĩ và y tá sắp vào rồi đấy!
-Vâng…-Trông em có vẻ buồn –Mai anh sẽ gặp lại em chứ?
-Tất nhiên rồi…chào Ran nhé.
Em vẫy tay chào tôi dưới ánh mặt trời lúc buổi chiều gần tắt nắng. Mỗi ngày tôi chỉ gặp em vỏn vẹn vài tiếng ngắn ngủi mà thôi, nhưng thật sự rất hạnh phúc. Tôi đã có những cảm xúc của một kẻ đang yêu ngay từ lúc gặp em, sau khi trở thành như thế này.
Dịu dàng, ấm áp, lo lắng, bất an, hờn ghen…và cả lừa dối!
…………………
…………….
….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét