CHAP 7 : TÁI SINH…
.
.
.
................................
Anh vẫn dán mắt vào lá thư trên tay, nhưng vô hồn, trống rỗng…
-Bây
giờ thì rõ rồi chứ ? –Kaito nhìn Shinichi bằng một cái nhíu mày thương
xót–Trái tim của cô ấy đã vấy bẩn rồi...cô ấy sẽ phải xuống địa ngục để
đền tội giết người.
-Linh hồn sẽ tách ra ngay chốc lát đấy, cần mang đi ngay –Heiji thúc giục.
-Tôi xin hai người...hãy để cô ấy được sống ! –Anh càng ôm chặt cô hơn nữa.
-Ngươi nói gì ???
-Tôi vẫn muốn từ bỏ sinh mệnh của mình để muốn cô ấy được sống.
-Đồ điên rồ ! Mi biết mình đang nói gì không hả ?
-Tôi...chỉ là muốn cô ấy được hạnh phúc.
-Ngươi thôi ngay...
-Chẳng
lẽ giết người để bảo vệ chính bản thân mình là sai hay sao ? Giết một
con quỷ đội lốt người như thế là phải xuống địa ngục à, trong khi đó là
điều mà cô ấy hoàn toàn không mong muốn ! Cô ấy không thể sống quãng đời
còn lại để cứu giúp người khác mà đền tội sao ? Tôi tự nguyện để cô ấy
được sống nhưng sao các người lại không đồng ý ? Các người chỉ biết
nhiệm vụ của mình thì thật quá lạnh lùng và tàn nhẫn !
Hai vị thần bỗng trở nên ngây người, họ đứng bất động sau khi nghe những gì Shinichi nói.
Phải thôi !
Vì anh đã từng là con người, anh là kẻ mà số phận của mình bị kẻ khác quyết định, thương xót đồng loại là điều tất nhiên...
Nhưng không chỉ có vậy !
Anh chấp nhận từ bỏ mạng sống của mình vì cô ấy là người con gái mà anh yêu thương quý trọng, bằng cả tấm lòng !
Thật đắng cay chua chát ...
Vận mệnh của một con người đã bị xoay chuyển chỉ vì sai lầm của một Shinigami.
-Kudo...ta
biết ngươi rất muốn Sakura...không...muốn Ran được sống lại. Nhưng phải
làm sao đây ? Khi tỉnh lại cô ấy sẽ tiếp tục dằn vặt bản thân vì đã
giết người. Như vậy thì có tốt không ? Dù ngươi có hiểu và thông cảm cho
thì cô ấy cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được. Ngươi hiểu ta
nói gì chứ ?
-Các người...có thể xóa đi kí ức của con người bằng quyền năng của mình mà. Không phải sao ?
-NGƯƠI ĐỪNG CÓ ĐÙA !
Kaito
đã hết mức chịu đựng, khi nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mắt.
Viên pha lê Thiên Sứ của Shinichi đang chuyển dần sang màu đỏ như màu
của máu !
-TRÁNH RA ! KUDO ! –Kaito gào lên lần nữa.
-Được rồi Kudo, nếu ngươi thật sự muốn.
-.....................
Sau câu nói tưởng chừng như bâng quơ phát ra rất nhẹ nhàng của vị Shinigami, ngọn gió số phận lại một lần nữa đổi hướng.
Những
cánh hoa anh đào vẫn dịu dàng thả mình theo cơn gió chiều từ đâu đến.
Chúng tung mình lên xoay tít trên không rồi lại trở về với đất.
Mọi thứ...đều trở về với đất !
................................................
...................................
.........................
-Lại đây nhanh nào Ran-chan, chúng ta sẽ trễ buổi hòa nhạc đó. –Cô bạn tóc nâu đỏng đành cài chiếc băng-đô rối rít gọi.
-Từ từ đã nào Sonoko-chan...
-Xin lỗi, cậu vừa khỏi bệnh mấy tháng trước mà tớ lại... –Sonoko xìu hẳn đi.
-Uhmmm, không sao mà –Ran cười –Tớ vẫn rất ổn. Đêm qua cũng ngủ rất ngon...
-Và
« tớ lại mơ thấy một Thiên Thần với đôi cánh đen tuyệt đẹp bên khung
cửa sổ có những cánh hoa anh đào thả mình theo gió » chứ gì ! Thôi đi cô
nương ạ...tôi nghe câu này muốn mòn hết cả tai rồi này. Cả thàng nay
ngày nào gặp cậu cũng là điệp khúc này...-Sonoko mặt hầm hầm nhìn Ran.
-Nhưng tớ mơ thấy thật mà...
-Tớ
biết ! –Cô tiểu thư nở một nụ cười dịu –Có thể anh ta đã chữa trị cho
cậu đấy, vì vậy mà dù không cần thực hiện ca phẫu thuật nguy hiểm kia
thì bệnh tình của cậu vẫn khỏi hẳn như một phép màu.
-Hiii
-Nhưng nàng có hâm không vậy ? Nếu cánh màu đen thì đó là Shinigami, Shinigami đấy ạ !
-Không ! –Ran cãi lại –Anh ấy là một Hắc Thiên Sứ.
-Thua nàng luôn ! Nhưng điều mà tớ không ngờ là cậu lại ngốc đến nỗi đi từ chối lời tỏ tình của anh Tomoaki. Tại sao vậy?
-Tớ…vì tớ không có tình cảm đặc biệt với anh ấy…vậy thôi.
Sonoko
nhăn nhó nhìn kĩ khuôn mặt cô bạn mình, nó đang cúi gằm xuống, thật
buồn. Cô làm sao biết được trong trái tim và đôi mắt kia chỉ có duy nhất
một Thiên Thần xa lạ với đôi cánh màu đen tuyền chết chóc…kẻ luôn xuất
hiện trong nhưng cơn mơ dài mộng mị.
Nhưng anh ấy tên gì nhỉ ?
Ran
tự hỏi trong đầu và rồi lại tít mắt cười, cô khoác tay người bạn thân
nhất của mình trên phố. Cô không nhớ được những đã xảy ra trước khi gặp
mẹ Eri, cũng không biết nguồn gốc của mình là từ đâu, và cũng mất đi kí
ức của 7 ngày cuối cùng trong bệnh viên.
Cô chỉ biết giờ đây mình đã khỏe mạnh và có một cuộc sống thật đẹp...cuộc sống đúng nghĩa của một con người !
Hôm ấy cũng là ngày chàng trai trong phòng đặc biệt không bao giờ tỉnh lại nữa!
Những đôi cánh lớn đang dang rộng giữa bầu trời xanh trong vắt. Anh âu yếm nhìn cô và mỉm cười.
-Cô bé này càng ngày càng xinh đẹp nhỉ ! Một số thằng nhóc đang nhìn cô ấy không chớp mắt kìa...Kudo-kun !
-Heiji-sama, ngài im đi cho tôi nhờ (Bực dọc)
-Ừ, vài bữa nữa thôi sẽ có đứa tỏ tình ! –Thiên Sứ Kaito gác tay lên vai Shinichi, dự đoán.
-Và cô ấy sẽ yêu một kẻ khác. Anh chàng bác sĩ điển trai Tomoaki Araide chẳng hạn...
-CÁC NGƯỜI IM ĐI CHO TÔI NHỜ ! –Shinichi hét lên khiến 2 kẻ kia hết hồn.
-Ơ hay, ngươi đang giận à ? Đó là quyết định của ngươi mà.
-Tất nhiên...tôi biết sẽ là như thế. Nhưng các vị đang léo nhéo bên tai tôi đấy. Bộ không có việc gì làm à ???
-Tại
ngươi nên bọn ta phải chịu mức phạt. Lão Diêm Đế « chém » hết của ta
800 năm tuổi thọ, coi như bóc lột sức lao động. Chán chết được !
-Thượng
Đế cũng chẳng cần ta làm người liên lạc gì, ta không còn là sứ giả của
ông ấy nữa. Bọn ta...thê thảm như vầy là tại ngươi đấy.
-Tôi...xin lỗi !
-Nín
! Ngày nào cũng nghe chán tai rồi ! Đi thôi –Hai vị thần khốn khổ đồng
thanh.Họ không muốn trách Shinichi thêm nữa, bởi đó là do họ tự nguyện.
Hai
đấng tối cao thống lĩnh Thiên Đường và Địa Ngục đã biết được sự việc và
tất nhiên sau đó là hình phạt dành cho hai vị thần đã giúp Shinichi
thay đổi vận mệnh. Họ đang ở vào thời kì khủng hoảng nhất trong « sự
nghiệp » vĩ đại của mình. Tuy nhiên, cái mà họ nhận được là cảm giác hài
lòng vì làm được một việc gì đó có ý nghĩa cho con người, ngoài việc
phán quyết số phận của họ.
Còn Shinichi ?
Anh không gây
nên tội lỗi gì để phải bị lôi xuống địa ngục hay trở thành Thần Chết như
Heiji với một trái tim quá lương thiện, không thể được đến Thiên Đường
như Kaito khi viên pha lê không màu đã trở thành màu đỏ...và cũng không
thể trở về thế giới con người.
Anh chẳng thuộc về thế giới nào cả !
Điều đó thật sự khiến các đấng tối cao đau đầu.
Cuối
cùng, họ quyết định để Shinichi trở thành một Hắc Thiên Sứ , làm công
việc dẫn dắt linh hồn con người đến nơi họ được phán quyết sau khi bị
Shinigami gạch tên khỏi số Thiên Mệnh. Anh sẽ mãi là như thế...cho đến
khi cô gái mà anh yêu thương chấm dứt cuộc sống nơi trần thế của mình.
« Tôi và cô ấy...kiếp sau sẽ là của nhau. Đúng không Heiji ? »
« …Tất nhiên… »
………………………………..
« Anh không thể giết em…vì anh quá lương thiện ! »
-Ngốc ! Vì anh yêu em ! Dù em có rơi vào Địa Ngục thì anh cũng sẽ kéo em lên ! Anh muốn được nhìn thấy em hạnh phúc !
Shinichi
nhìn ngắm cô gái loài người một lần nữa trước khi từ biệt. Trái tim cô
vẫn đang đập thật rộn ràng theo từng bước đi trên con phố dài, tay
trong tay với người bạn thân...và trong tương lai sẽ là một chàng trai
nào đó, người có thể thay anh yêu thương và bảo vệ cô.
Anh nở một nụ cười tạm biệt.
.
.
.
-Hẹn kiếp sau, Ran nhé !
.
.
.
................................................
Ran cảm giác một ai đó thật dịu dàng đang nói với mình, nhưng cô không biết từ đâu. Tiếng nói thật quen thuộc biết nhường nào !
Cô
đã không nhớ đến vị thần hộ mệnh đã yêu cô hơn bất kì ai trên thế giới
này, ngay từ lần đầu gặp gỡ. Kí ức về anh cứ mãi ùa về trong từng giấc
mộng, nhưng quá khứ của Ran chỉ là một bức màn trắng xóa !
Sau buổi hòa nhạc và đi ăn uống một tí với người bạn thân, cô trở về ngôi nhà quen thuộc có mẹ Eri. Trời đã dần về chiều!
Đến
nhà, cô chào mẹ và vào phòng mình sắp xếp lại một vài thứ đồ đạc dần
đóng bụi mang về từ phòng bệnh. Hình như Ran nhíu mày...vì cô nhận ra
một vài điều gì đó.
Ngoài những con hạc giấy đã trao cho mấy đứa trẻ ở bệnh viện,còn vài con nhăn nhúm được ai đó không phải là cô làm ra.
Bức tranh trên giá vẽ được phủ một tấm vải, Ran nhẹ nhàng lấy nó ra.
Chàng
Thiên Sứ với đôi cánh lớn màu đen ngồi bên khung cửa sổ phòng bệnh ngày
nào vào một buổi chiều nhuốm đỏ. Đôi mắt ấy...đôi mắt chứa đầy tình yêu
dành cho người đã vẽ ra nó.
Người đó là có thật ?!?
-Tất cả...là sao đây ?
Ran
thấy nhoi nhói nơi lồng ngực và tay chân run lên từng hồi. Cảm giác nụ
cười nửa miệng rạng ngời, bờ môi ai đó thật nồng ấm, một ai đó ôm thật
chặt cô trong vòng tay.
Tất cả bỗng chốc trở về.
Và bài hát « Triệu triệu đóa hồng » vang lên từ một nơi nào đó đang khiến bức màn kí ức về anh dần dần hé mở.
Cô đã tái sinh nhờ vào phép màu, phép màu do chàng trai thánh thiện ấy ban cho.
-Hắc...Thiên...Sứ...
………………………….
Ran
lao ra khỏi nhà, đến dưới gốc cây anh đào nơi phòng bệnh cũ. Cô đứng
lặng người và ngước nhìn bầu trời rộng lớn màu đỏ buổi ban chiều…
Để nhìn thấy đôi cánh mang màu đen tang tóc.
Để được nhìn thấy anh...
-Hắc Thiên Sứ...em muốn gặp lại anh...
Cô chỉ muốn được nhìn thấy anh, cô gọi anh trong tiếng nấc nghẹn ngào...nhưng tất cả chỉ là vô vọng!
-Em muốn được gặp anh...làm ơn đi...
Bầu trời quay cuồng trong đôi mắt thật buồn của Ran…khi đau đớn nhận ra hạnh phúc của cô chẳng có ở Thiên Đường nơi trần thế.
Cô đặt tay lên trái tim mình, gào thét cái tên đặt ở một góc tâm hồn đã từng rơi vào quên lãng.
-SHINICHI.... !!!!
.
.
.
« Kiếp sau chúng ta sẽ là của nhau! »
« Sẽ là của nhau... »
« Mãi mãi... »
.
.
.
………………………………………
……………………
…………..
---------------------------- (THE END )-----------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét