Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

[Short fic] Black Angel_Chap 2_

BẠN CÓ TIN RẰNG TRONG TRÁI TIM MÌNH CÓ TỒN TẠI MỘT VIÊN PHA LÊ KHÔNG ?
NẾU CÓ THÌ NÓ SẼ TRONG SUỐT KHÔNG VẨN ĐỤC NHƯ THIÊN SỨ...HAY SẼ LÀ MÀU ĐỎ NHƯ MÁU VÌ TỒN TẠI TÌNH YÊU_THỨ CHỈ CÓ Ở CON NGƯỜI ?


.
.
.
.
.
PART 2: VIÊN ĐÁ QUÝ CỦA TÂM HỒN .

Sau khi Shinichi đi khỏi, vị Shinigami chính hiệu vò đầu bức tóc rồi quay quả bỏ về lâu đài của mình. Chính anh ta cũng không hiểu nỗi tại sao mình lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn đến vậy, nhưng thôi, dù sao cũng lỡ rồi. Vả lại chỉ có 7 ngày, 7 ngày mà thôi…tên điển trai đến từ thế giới loài người ấy sẽ trở về vị trí của hắn…và Diêm Đế sẽ không hay biết gì về việc này!

“Cậu sẽ phải theo giám sát và báo cho cậu ta biết mục tiêu là ai”

-Cái tên thiên sứ lắm chuyện! –Heiji lầm bầm khi nghĩ về lời căn dặn của Kaito –Làm quái gì lại có 2 Shinigami cũng thực hiện một nhiệm vụ chứ, về nghỉ ngơi cho sướng thân. Chẳng thể nào có chuyện cậu ta làm hỏng việc và tự đánh mất cơ hội sinh tồn của mình. Con người ra sao mình còn lạ gì nữa… lúc nào cũng đầy toan tính, ích kỉ và yêu bản thân mình hơn mọi thứ trên đời, và Shinichi Kudo dù có tốt cách mấy cũng là kẻ như thế. Nhưng tại sao Kaito lại bảo Kudo sẽ trở thành một Thiên Sứ như hắn nhỉ?

Cảm thấy phần nào đó không yên tâm, Heiji gọi người mang đến cho mình tấm gương thật lớn. Tên đày tớ với khuôn mặt u ám hốc hác cùng chi chit những vết đen vằn vện bê tấm kính ra đặt trước mặt Heiji. Hắn nhíu đôi mắt trắng dã sâu hoắm nhìn chủ nhân của mình.

-Thưa ngài…hình như ngài đang có chuyện lo lắng thì phải?

-Ngươi nhìn ra sao? Đúng là ta đang rầu muốn chết đây…nhất là lại phải nhìn thấy gương mặt của tên Thiên Sứ đang ghét kia!

-Kaito ạ? Ngài đang muốn liên lạc với cậu ta à?

-Ừ! Dù gì Thiên Đường và Địa Ngục cũng phối hợp với nhau để cai trị Nhân Giới mà, Thôi mi ra ngoài đi để ta nói chuyện với hắn.

Tên đày tớ vừa lùi bước thì một ánh sáng xanh huyền ảo bao trùm lấy tấm gương, bề mặt của nó khẽ gợn sóng như mặt nước và sau đó gương mặt nhăn nhó của Heiji được thay bằng Kaito hiện ra trong gương.Vừa nhìn thấy Heiji, Kaito đã la lên oai oái.

-Tên ngốc này! Sao ngươi không đi theo giám sát cậu ta đi?

-Đừng ăn nói với ta kiểu đó! Nhiệm vụ không bao giờ có hai kẻ cùng hoàn thành, đó là nguyên tắc riêng của Shinigami. Ta chỉ muốn hỏi rõ tại sao ngươi lại nói rồi cậu ta sẽ là một thành viên của Thiên Giới ?

-Vì cậu ta sở hữu « nó ».

-Nó ? Là cái gì ?

- Trong trái tim cậu ta có ẩn một viên pha lê không màu vô cùng quý hiếm, nó rất sángvà thanh khiết. Điều đó có nghĩa là “Tâm hồn trong sạch và kiên định”. Và những ai có viên pha lê đó sau khi chết đi sẽ được đưa đến Thiên Đưởng!

-Ta không thấy được thứ đó. Lúc cậu ta bị ngất vì mất máu sau khi hạ hết chục tên con trai loài người và được đưa vào bệnh viện, ta cứ tưởng đúng người rồi nên mới lôi linh hồn về đây…thành viên tương lai của Thiên Giới mà lại đi đánh nhau à ?

-Có thể những kẻ đó không tốt chứ một người mang trong mình viên pha lê ấy không thể nào là kẻ xấu được.

-Thế sao không để ngươi rước cậu ta lên Thiên Đường luôn có phải hơn không? –Heiji thở dài lần nữa.

-Đâu có được! Ta nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu hiểu đây? Tuổi thọ của cậu ta vẫn còn rất dài, mỗi con người phải sống hết tuổi thọ đã được định trong sổ sinh mệnh. Và trong thời gian sống còn lại nếu như viên pha lê đó bị vẩn đục hay đổi màu thì cậu ta sẽ thuộc về thế giới khác. Ngươi đúng là một tên Shinigami thiếu hiểu biết…

-Kệ ta! Nhưng Kaito này, nếu để một kẻ có viên đá gì gì đó như ngươi nói lấy đi cuộc sống của người khác thì liệu có được không?

-Cái quan trọng ta muốn ngươi đi theo cậu ta là chỗ đó. Ta không có quyền can thiệp vào giao ước giữa 2 Shinigami nên mới nhờ tới ngươi. Bây giờ viên pha lê đó không có màu, cho thấy dù là người tốt nhưng cậu ta vẫn cương quyết giữ lấy tính mạng của mình mà không có chút dao động nào, vì dù sao cô gái ấy cũng đã tới số chết và nhất là cậu ta vững tin là mình không đoạt lấy tính mạng của người khác để được sống.

-Thế thì lo cái quái gì nữa? Chẳng cần tới 7 ngày, chỉ hôm nay thôi cậu ta sẽ hoàm thành công việc cho xem.

-Lo là khi tên ngốc như ngươi để cậu ta hành động tự do, cậu ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ…

-Hả???

-Kẻ sở hữu pha lê không màu là những kẻ chưa hề biết đến tình yêu đôi lứa của con người, vì thế mà hắn có thể trở thành Thiên Sứ. Nhưng khi đã biết đến tình yêu thì viên đá sẽ chuyển màu, Kudo sẽ không thể ra tay với cô gái đó nữa!

-Ngươi cho là cậu ta sẽ nảy sinh tình cảm với một kẻ sắp chết à? Hoang đường thật… -Heiji phì cười.

-Cứ cười cho đã đi…Ngươi tin vào suy đoán của mình à?

-Cậu ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian hạn định! –Heiji chắc như…bắp.

-Thằng ngốc! Để rồi xem…nếu cậu ta vì chuyện này mà không trở thành Thiên Sứ thì ta sẽ tính sổ với ngươi!

Kaito vừa dứt lời tấm gương khẽ gợn sóng rồi trở lại như cũ, mối liên lạc giữa người của Thiên Đường và Địa Ngục đã bị ngắt. Heiji nổi khùng đưa tấm gương lên cao để đập thì may thay tên đày tớ đã kịp thời ngăn lại. Vị Thần Chết nóng nảy ngồi thịch xuống ghế và suy nghĩ xem…hình như mình đã quên điều gì…

…………………….
……………..

Vừa đáp xuống một cành trên cao của cây anh đào cổ thụ trong khuôn viên bệnh viện, Shinigami Shinichi đã nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm.

-Nếu là phòng 201 thì…kia rồi!

Anh nhìn vào một phòng bệnh. Sau tấm rèm cửa đang khẽ lay động, là một cô gái trẻ đang nằm thiếp trên giường bệnh cùng một người phụ nữ sang trọng đang nói chuyện với vị bác sĩ điều trị. Người phụ nữ chắc là mẹ của cô gái.

-Hình như những ai sắp chết mới thấy được mình thì phải. Thế thì vào luôn bây giờ, xong việc rồi chuồn lẹ thôi..

Nghĩ như thế xong là Shinichi bay ngay đến nhánh cây gần cửa sổ phòng bệnh ấy nhất. Rồi bỗng anh lặng người khi thấy những giọt nước trong đôi mắt vô hồn của người mẹ.

-Chị hãy tươi tắn lên để giúp con gái vượt qua những ngày còn lại của cuộc đời –Vị bác sĩ thở dài an ủi người phụ nữ.

-Tôi phải làm thế nào bây giờ? Đến giờ phút này con bé vẫn không biết rằng mình sẽ chỉ sống được khoảng 10 ngày nữa thôi. Nó vẫn tin rằng nó sẽ được sống hết quãng đời còn lại …–Bà ôm mặt khóc nức nở.

-Chị khẽ thôi coi chừng Ran thức giấc. Đó chắc chắn là số mệnh! Có lẽ Thượng Đế thấy thích cô bé nên muốn gọi nó về với ngài. Bây giờ xin chị hãy lấy lại tinh thần, chúng ta hãy ra khỏi đây để cô bé ngon giấc!

Bác sĩ hiền từ vỗ vai và dìu người mẹ đang đau đớn khi sắp vuột mất báu vật của đời mình. Hai người đã rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại một cô gái nhỏ đang nằm nghiêng đầu trên chiếc giường trắng tinh, mái tóc dài che phủ hầu hết khuôn mặt.
Shinichi nhảy phốc lên bệ cửa sổ thật dễ dàng và nhanh chóng. Khung cảnh hoa anh đào tuyệt đẹp lả tả rơi trong gió xuân bên khung cửa kính đã bị đôi cánh tang tóc rợn người của Shinichi che lấp. Anh buồn rầu nhìn Ran.

-Cô gái, tôi không biết cô yêu cuộc sống của mình đến mức nào, nhưng tôi cũng muốn được sống! Chẳng có ai muốn nhìn thấy kẻ mà mình sắp gây ra đau khổ hết nên tôi không hề tò mò muốn biết mặt mũi cô ra sao. Sẽ là một điều tất nhiên và hoàn toàn đúng đắn nếu cô chết đi, ngay bây giờ…
Cái chết đang tiến đến thật gần…thật gần với Ran Mori…
....................
……..
5 phút trôi qua…
Vẫn chẳng có gì xảy ra cả!
Ran Mori, mục tiêu của vị Thần Chết bất đắc dĩ với trái tim ấm nóng vẫn đập từng nhịp thật nhẹ nhàng và đều đặn.
Shinichi khốn khổ nhăn mặt ngồi lặng lẽ nhìn cô gái xấu số không rõ mặt của mình chăm chăm. Rồi sau đó bất ngờ hét lên một câu đầy tức tối:

-SHINIGAMI HEIJI CHẾT DẪM! BẢO NGƯỜI TA ĐI ĐOẠT HỒN NGƯỜI KHÁC MÀ KHÔNG NÓI CÁCH THỨC THÌ PHẢI LÀM SAO ĐÂY HẢ? HẢ???

Cuối cùng thì Shinichi cũng đành ngậm ngùi cắn răng chịu đựng và nghiệm lại những sự việc kinh khủng đã xảy ra với mình. Khi mình bị bắt xuống địa ngục thì Heiji đã làm như thế nào? mình đã bị trói bằng xích sắt vậy thì sợi xích đó từ đâu ra? Và bây giờ mình sẽ đi đâu để trở về chỗ của Heiji? Shinichi đã mãi suy nghĩ về những điều đó, cho đến khi ánh mắt anh một lần nữa chạm phải Ran Mori.

Lần đầu tiên anh tò mò muốn biết mặt cô gái này!

Shinichi chậm rãi tiến đến thật gần Ran, anh khẽ cúi người đưa tay vuốt những sợi tóc dài mượt vươn trên khuôn mặt đang nằm nghiêng của cô…để rồi phần gương mặt bị che khuất đã hiện rõ. Một cô gái tuổi 17 đang khép đôi mắt say ngủ như quên hết mọi thứ trên đời để đến với thế giới của những giấc mơ. Gò má cao, đôi mày thanh mảnh…và làn da trắng hồng không giống như một kẻ sắp lìa đời. Dù đã quen biết với rất nhiều người đẹp nhưng ở cô gái này phát ra một sức hút thật lạ khiến Shinichi ngẩn người thật lâu, và cúi thật gần hơn nữa…để rồi phải buột miệng.

-Thiên…sứ…

Và sau đó cô gái bất ngờ mở mắt, ôm ghì cổ Shinichi kéo giật xuống giường trong sự mất cảnh giác của anh. Cô bật người dậy thật nhanh rồi lập tức kề vào cổ kẻ lạ mặt một vật sắc lạnh.
Con dao gọt hoa quả vừa ở trên bàn giờ đã là một vũ khí hữu dụng Ran Mori dùng để đe dọa kẻ đã đã tiếp cận mình..mà cô không hề biết là một vị thần chết!
Giữa căn phòng tràn ngập màu trắng cùng vài chiếc lông vũ đen tuyền bị gió cuốn lơ lửng trên không, Ran dường như không chú ý đến đôi cánh mà mở thật to ánh mắt trong như ngọc nhìn trừng trừng vào chàng Shinigami đang ngớ người ra vì quá bất ngờ.

-Ngươi là ai?

---------------(to be coutinue)------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét