Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

[Short fic] Black Angel_Chap 6_

CHAPTER 6: ĐỊA NGỤC…

  



……………………….
……….

Ôm chặt lấy em, tôi nghiến răng để chờ đợi một cuộc chiến không cân sức. Nhưng khung cảnh trước mắt khiến sự căng thẳng của tôi càng tăng thêm gấp bội.
Một trong hai kẻ đó không là Shinigami !
Hai kẻ nọ cùng đáp cánh đến phòng bệnh của Ran, một vài chiếc lông vũ đen trắng xen nhau lơ lửng trong không khí. Họ đã hủy bỏ vụ cá cược ngu ngốc kia vả bắt tay vào công việc thực sự của mình.

-Heiji…Kaito…

-Chúng tôi tới để đưa linh hồn cô ấy đi. Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ. –Thiên Sứ chính hiệu hắt ra một hơi thở dài.

-Tôi đã từ bỏ nhiệm vụ của mình! Tôi vẫn chưa làm gì cô ấy cả…Vả lại các người đã phạm vào nguyên tắc làm việc của Shinigami. –Tôi thấy mình đang bị đè nén bởi một áp lực vô hình.

-Ngươi chỉ là một Shinigami bất đắc dĩ thôi, nhóc ạ ! -Heiji vòng tay trước ngực –Ta cũng không dại gì vi phạm điều đó.

-Vậy thì tại sao cô ấy lại phải chết?

-Vì có sự can thiệp của ta! –Kaito lên tiếng.

-Nhưng chính ngài cũng đã nói không thể can thiệp vào giao ước của chúng tôi mà?

-Ta không thể làm điều đó…Nhưng ta có thể trao đổi và trông chờ quyết định của cô gái này.

-Quyết định của Ran…?

-Hôm qua, sau khi ngươi quay về Địa Ngục, ta đã kể hết với cô ta về hoàn cảnh của ngươi, về ý đồ thay đổi số mệnh ngu ngốc của ngươi. Và cô ta đã chọn cách này: Từ bỏ cơ hội ngươi ban cho, rồi nhận lấy cái chết đã định sẵn để ngươi được sống.

-Không…thể …nào –Giờ đây …mọi thứ trong đầu tôi trở nên trắng xóa.

« Được chết như thế này…cũng mãn nguyện ! »

Thì ra em nói như thế khi ở trong vòng tay tôi vì đã biết hết mọi chuyện sao? Thật khờ dại!

-Buông con bé ra đi, linh hồn và thể xác của nó sắp tách đôi rồi. Hãy mang linh hồn đi trước khi con người đến. –Tôi đã nghe thấy sự bực dọc trong giọng nói của Heiji. Nhưng đôi tay tôi...chẳng thể nào buông ra được...thân người bé nhỏ không còn sự sống ấy.

-Không bao giờ !

-Đừng làm khó bọn ta. Hãy trở về với nơi vốn thuộc về ngươi đi…Shinichi Kudo.

-Cô ấy…sẽ tới Thiên Đường…đúng không ? –Tôi vẫn ôm chặt em không rời.

-Ngươi nghĩ cô ấy là ai ? Viên pha lê cô ta sở hữu không phải của Thiên Sứ, nó mag màu đỏ tượng trưng cho tình yêu của loài người. Và người thật sự nghĩ đây là một thiếu nữ có tâm hồn thuần khiết và trong sáng à ?

-...........

-Đừng cố chấp nữa, với cô ta bấy giờ cái chết là lối thoát. Trái tim và tâm hồn cô ta đã bị con quái vật ấy làm cho vấy bẩn rồi !
.
.
Quái vật ?!?
.
.
Heiji điên tiết gào lớn lên, một điều bí mật về em mà tôi chưa bao giờ được biết. Thiên Sứ Kaito bước đến và trao cho tôi một lá thư.
Lá thư của Ran Mori !
Những lời cuối cùng em muốn gửi đến tôi đang nằm trong đó.

-Cái này thuộc về ngươi. Hãy cầm lấy và tự tìm hiểu đi. Ngươi sẽ biết cô gái này đã phải chịu đựng những tổn thương và mất mát như thế nào.

Tôi run rẩy mở phong thư có những nét chữ thật đẹp trên trang giấy đã có chỗ ướt nhòe vì nước mắt, và bắt đầu bước vào kí ức những năm trước nữa của em. Em chưa từng hé môi với tôi về khoảng thời gian đó, mảng u tối của cuộc đời em hiện dần ra trong đầu tôi …
Đớn đau…khốn cùng…tuyệt vọng.

……………………………………..
…………………………..

Gửi Shinichi Kudo !

Em có lẽ đã chẳng hề hay biết gì về anh cho đến ngày hôm qua. Sau khi tạm biệt anh em đã gặp một chàng trai với đôi cánh màu trắng bạc. Đó mới là Thiên Thần thực sự…đúng không anh ?!?

Anh ấy đã nói với em tất cả về anh_một con người rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ phải trở thành Thần Chết. Anh đến để cướp đi mạng sống của em, anh hoàn toàn có thể làm thế nhưng anh đã muốn từ bỏ nhiệm vụ của mình. Anh không thể giết em…vì anh quá lương thiện !
Anh có trái tim của một Thiên Thần, em không thấy nhưng có thể cảm nhận được nó. Anh đừng có bảo em ba hoa nhé ! Thật đấy !

Em sẽ kể cho anh nghe câu chuyện về một cô gái…cô gái ấy đã rơi vào chốn địa ngục trần gian, từ rất lâu rồi !

« Trước kia, có một cô gái sinh ra vào mùa hoa anh đào nở rộ nên được bố mẹ đặt cho cái tên Sakura Ichihara, và cô ấy sống rất hạnh phúc. Đến năm 13 tuổi, bố đã rời bỏ mẹ và cô để đến với thế giới của các linh hồn, ông đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Sau đó, mẹ tái hôn và cô có một người bố mới. Nhưng lại một lần nữa Sakura mất đi thứ quý giá nhất trên đời, mẹ cô đã không chiến thắng được cơn bạo bệnh và cũng qua đời khi cô vừa tròn 15 tuổi.

Tưởng như cô ấy đã hết nước mắt để khóc và đau đớn đã qua, nhưng một lần nữa cô đã lầm !

Người bố dượng của Sakura…là một con ác quỷ đội lốt người. Sau khi mẹ cô mất, ông ta chìm trong rượu chè cờ bạc cùng những cuộc vui thâu đêm với rất nhiều người phụ nữ bên ngoài, để rồi khi cô đối mặt với ông ta là ánh nhìn soi mói của một con thú hoang khát mồi. Ông ta đã có những hành vi quá trớn với cô, nhưng cô đã cố phản kháng và thóat được…rồi sau đó là hàng đêm thức trắng để run rẩy canh chừng tiếng bước chân của con quỷ dữ đó bước đến phòng mình.

Cô gọi mẹ rất nhiều lần trong nước mắt, nhưng…đã không có một ai bên cạnh mình.
Thật đáng thương và cô độc !

Rồi cũng đến cái ngày ấy, không thể trốn chạy được nữa !
Chỉ mình cô ta biết bản thân đã tuyệt vọng khi bị dồn đến đường cùng như thế nào, mình đã chống cự dữ dội, đã gào thét trong nỗi kinh hoàng ra sao để không bị con quỷ dữ kia làm nhục.

Và sau đó, trong căn bếp…ông ta đã nằm bất động trên sàn cùng vũng máu loang tanh tưởi. Con dao trên tay Sakura, cái thứ nhớp nháp màu đỏ tươi ấy vẫn không ngừng nhỏ giọt xuống sàn.
Thật kinh tởm !

CHÍNH TAY CÔ TA ĐÃ GIẾT CHẾT CON ÁC QUỶ ĐÓ !
SAKURA ICHIHARA LÀ KẺ GIẾT NGƯỜI !

Rồi cô ấy lao khỏi nhà dưới cơn mưa rào trong cái ngày khủng khiếp nhất cuộc đời đó, và ngất lịm đi không biết ở nơi nào.

Nhưng thật may mắn, cô đã được một người phụ nữ tốt bụng đem về cưu mang. Bà là một luật sư giỏi,biết được sự thật về cô nhưng vẫn chở che, bảo vệ bí mật và cho cô một tương lại tươi sáng hơn...mặc dù sau đó, cô biết mình đã mang một trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào...

Từ khi cơn gió của số phận xoay chiều, Sakura Ichihara đã chết !
Đóa hoa anh đào ngày nào lại tái sinh dưới một thân phận mới : Ran Mori !

Ran Mori đã sống bên người mẹ yêu mình hết lòng, bên những con người đầy ắp tình thương. Nhưng bóng đen của quá khứ cứ quấn lấy mà không tài nào rũ bỏ được. Nó đến với cô, trong mỗi cơn ác mộng kéo dài củng những tiếng thét bóp nát trái tim bệnh tật.
CÔ ĐÃ TỪNG LÀ MỘT KẺ GIẾT NGƯỜI !
GIẾT NGƯỜI !!
KẺ GIẾT NGƯỜI !!!
.............................

Cô gái ấy thật xấu xa đúng không anh ? Cô ấy là một kẻ sát nhân, nhưng lại trốn tránh tội ác của mình, muốn sống hạnh phúc mà quẳng đi lương tâm của một con người đúng nghĩa.
Nếu người đàn ông đó là một con ác quỷ...
Thì cô ta cũng sẽ bị quẳng xuống địa ngục thôi...phải không...Shinichi ?
Và số phận đã mang đến cho cô ta một thứ tình cảm đẹp nhất vào những ngày cuối của cuộc đời, nó tồn tại vĩnh viễn theo thời gian...dù con người ta có chết đi thì nó vẫn tồn tại.
Anh đã ban cho cô ta một phép màu...
Anh đã tặng cho cô ấy một tình yêu !
Vì vậy cô ấy sẽ tự trao trả cho anh mạng sống của mình, thứ mà cô đang phân vân giữ lấy hay là vứt bỏ. Cô muốn được sống, nhưng cô ấy mệt mỏi quá rồi !
Sống với đôi tay bị vấy máu là điều tệ hại nhất trên đời!
………………………….

Em muốn mang theo tất cả những gì đẹp nhất về anh đến cõi vĩnh hằng ...trước khi anh nhận ra con quỷ dữ trong tâm hồn em xấu xa đến mức nào.
Rồi anh sẽ được tái sinh. Hãy sống thay phần đời của Ran Mori...anh nhé !
Dù anh có là một Shinigami, thì trong trái tim em...anh vẫn luôn là một Thiên Thần.
Em yêu anh !


...............................................
................................
....................

Tôi đã làm một điều mà từ lúc ý thức được mình là một thằng con trai, tôi chưa bao giờ làm.

Tôi đã khóc !

Khóc để hòa nước mắt của tôi cùng những giọt nước mắt muộn màng trong lá thư tuyệt mệnh của Ran. Em đã chẳng hề hé môi với tôi nửa lời, cho đến hôm nay. Âm thầm chịu đựng để đau đớn một mình, âm thầm khóc để rồi ban phát nụ cười cho người khác. Và âm thầm trao mạng sống của mình cho tôi để tình yêu này được trọn vẹn!

Em độc ác đến mức khiến cho một kẻ coi thường mạng sống như tôi hiểu em đã trao cho tôi thứ quý báu như thế nào ...
Em là cô gái ngốc ngếch nhất trên thế giới này !
Là người con gái duy nhất chạm vào trái tim tôi !
.............................

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét