Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

[Short fic] Đánh ghen ^^ Chapter 4



Chapter 4: Đồ ngốc rắc rối!

Trời đã sập tối rồi, đường phố đã lên đèn. Trên một vỉa hè tại một góc phố, có một cô gái với mái tóc đen xõa dài, trong bộ dạng một đứa con trai đang cúi mặt lầm lũi bước đi.
Và cách 10 bước chân sau lưng cô, có một tên ngốc đang theo gót, trong im lặng.
-Cậu đừng đi theo tôi nữa được không? –Kazuha bất ngờ dừng lại, ra lệnh cho kẻ ở phía sau.

-Lạ chưa…tôi tưởng đường này là của chung, ai muốn đi đâu thì đi chứ -Heiji vừa nói vừa…ngước mặt lên trời –Bộ “ai đó” mua hết con đường này rồi à?

-Nhưng việc cậu đi đằng sau khiến tôi bực bội, khó chịu và không thoải mái chút nào!

-Vậy thì tránh ra mau lên, tôi sẽ đi đằng trước cậu, để cậu trở thành tôi lúc này. –Heiji giở chiến thuật nói xỏ.

-KHÔNG! CẬU KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐI TRƯỚC MẶT TÔI –Kazuha hét lên rõ to.

-Vậy thì…Kazuha muốn tôi đi song song à? Như mọi lúc bình thường ấy!–Tuyệt chiêu ù lì được giở ra ^^

-TÔI ĐÃ NÓI LÀ GHÉT CẬU RỒI MÀ! LÀM ƠN TRÁNH XA TÔI RA CÓ ĐƯỢC KHÔNG ?!?? –Kazuha trút tất cả nỗi đau đớn và tủi hờn của mình, vì lòng tin bị phản bội.

-Được thôi! –Heiji nói nhẹ tênh.

-Vậy…đi đi!

-Tôi sẽ đi nếu như Kazuha nhìn thẳng vào mắt tôi và nói điều đó. Nếu làm được thì tôi sẽ không phiền cậu nữa!

-………..

-Thế nào? Quay lại đây và nói đi.

Cô quay người và đối diện với gương mặt nhăn nhó của tên ngốc đang cố bước nhanh đến bên cô, gương mặt mà cô đã khắc sâu vào tâm trí và chẳng thể nào ghét bỏ. dù cậu ta có làm bao nhiêu chuyện khiến tráí tim cô bị tổn thương thì cô cũng chẳng thể nào giận được.
Vì cô yêu cậu ấy!

-Tôi…

-Kaz… -Heiji hoảng lên khi nước mắt lại đọng trên khóe mắt cô.

-Cậu không hiểu và quan tâm bất cứ điều gì về tôi hết! Cậu chỉ biết làm tổn thương tôi thôi! HÃY ĐỂ TÔI YÊN!!! Kazuha hét lên và lao thật nhanh sang bên kia đường, trong lúc ô tô đang qua lại rất nhiều.

-ĐỨNG LẠI!!! –Heiji đuổi theo cô sau vài giây bất ngờ.

Vì chạy rất nhanh nên Kazuha đã trượt chân té ầm xuống mặt đường, cổ chân cô đau buốt rồi không còn cảm giác gì nữa. Cô hé mắt nhìn thấy một chiếc ô tô đang phóng thẳng về phía mình.
Nếu như cô có bề gì thì…thì sẽ không phải ghen tuông mù quáng, không phải bị tổn thương bởi hắn nữa.
Và tên ngốc đó sẽ nhớ mãi đến cô…
Kazuha run rẩy nhắm chặt đôi mắt lại.
…….
Một phút trôi qua, chẳng có tiếng động nào lớn cả. Cô vẫn đang thở, thật đều đặn, và cảm nhận được…một vòng tay lớn thật ấm áp!
Là Heiji đã cứu cô thoát chết trong gang tấc. Anh đang ghì chặt lấy cô,và cả hai đang ngồi bên vệ đường, có tiếng mắng mỏ của người tài xế vọng ra từ cửa chiếc ô tô vừa nãy suýt đâm vào Kazuha.

-Nhóc con! Lao sang đường sao không chịu nhìn ngó gì vậy hả? suýt nữa là ta mang họa rồi đó.

-Xin lỗi chú ạ! Em gái cháu bất cẩn quá –Heiji để cô lại và đi đến rối rít xin lỗi người nọ. –Lần sau cháu sẽ bảo con bé cẩn thận hơn…

-Thôi vậy! Dù sao cũng chẳng có gì to tát. Cậu lại mà trông con bé đi, nhìn nó có vẻ hoảng loạn lắm. –Có vẻ như ông ấy đã thông cảm rồi.

-Vâng ạ! Cám ơn chú!
Người tài xế xe sau vài phút bực tức đã đóng kín cửa , tiếp tục cuộc hành trình của mình. Heiji quay trở lại với Kazuha.

-Cậu đã lớn rồi vẫn chưa học được cách qua đường an toàn à? Sao…ngốc quá vậy…

-Tôi cóc cần cậu cứu! –Cô vẫn giữ sự ương ngạnh của mình –Tự tôi vẫn có thể thoát nạn an toàn.

-Ừ! Giỏi lắm…với cái cổ chân sưng vù thế này à? (ấn vào chân Kazuha)

-Ááaaaaaaaaaaaaaaaa –Kazuha đau chảy nước mắt, cú thật mạnh vào đầu cái tên đang ấn mạnh tay vào cổ chân bị trặc của mình.

-Đồ con gái thô bạo! –Heiji mắng và xoa xoa chỗ bị cú trên đầu.

-Còn cậu là tên ngốc nhất mà tôi từng thấy! –Kazuha cũng chẳng vừa.

-……
-……
( im lặng đến đáng sợ ^^)
-Thế nào?-Heiji lên tiếng trước, nhìn thẳng vào mắt Kazuha –Không muốn cãi nhau nữa à?

-Tui… mệt rồi! –Cô quay sang chỗ khác.

-Mệt thì cũng không thể ngồi bên lề đường được, xe càng lúc càng đông rồi đấy.

Nói rồi Heiji kéo tay Kazuha đứng lên và dìu cô nàng đi.

-Này! Làm cái gì vậy?

-Cậu không thể tự đi được, cổ chân bị trặc rồi này. Chúng ta sẽ tới chỗ khác làm rõ mọi chuyện. Dù Kazuha có xua đuổi thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không để cậu một mình được.

-“Vững…vàng như núi…” –Kazuha lẩm nhẩm trong miệng.

-Mắng chửi gì tui nữa đó? ( liếc)

-Đâu có…

Không đợi Kazuha phải nói thêm, Heiji quyết làm theo ý mình. Và họ cùng đến một công viên nhỏ có hẳn một sân bóng rổ đang sáng ánh đèn, nơi mà bọn nhóc hay cùng nhau đến đó để tập luyện. Heiji và Kazuha ngồi xuống một chiếc ghế đá gần sân bóng.

-Chân…đau lắm hả? Heiji nói trống không với cô gái rắc rối bên cạnh, nhìn theo quả bóng màu da cam đang được ném vào rổ.

-Đau…

-Bây giờ thì nói rõ xem, cậu giận tớ vì chuyện gì?

-Tớ không nghĩ là cậu lại giấu tớ về mối quan hệ với cô gái kia. Chỉ một tin nhắn tới của cô ấy tớ cũng đủ biết mối quan hệ giữa hai người thân thiết đến mức nào…

-Ý cậu nói Haruka à? –Heiji ngạc nhiên – Nhưng cô ấy có nhắn tin cho tớ đâu…

-Sao cơ? Thế tin nhắn đến trong máy thì giải thích thế nào đây? Tin nhắn mới không hiện lên vì tớ đã đọc nó đấy. Xin lỗi vì đã đọc tin nhắn riêng của cậu, nhưng nếu không có nó thì tớ đã không phải khổ sở như ngày hôm nay đâu.

-Gì vậy trời…-Heiji vội lấy di động ra ( tên này cũng không có thói quen kiểm tra tin nhắn thì phải ^^) –Hơơ..cái này tớ đâu có biết… chắc nhầm địa chỉ rồi.

-...-Kazuha lườm Heiji, nghi ngờ –Cứ cho là như thế đi! Còn cô gái xinh xinh đi cùng cậu thân mật quá đáng kia là ai?

-Là Haruka Sakuragi, em họ của tớ ở Kyushu, cô ấy đến Osaka vì sẵn đường thôi, và vì tớ có nhờ cô bé một việc…

-Việc gì mà phải giấu tớ chứ? -Kazuha uất ức.

-Cậu…không phải đang giận dỗi vì tưởng tớ đã quên mất chuyện quan trọng của ngày hôm nay à? –Heiji trợn tròn mắt nhìn Kazuha

-Quan trọng gì? Tớ có biết gì đâu…hôm nay là một ngày rất bình thường mà.

-Vậy mà tớ cứ tưởng…cậu thật sự không hề nhớ gì sao?

-Xin lỗi, nhưng làm ơn nói rõ cái đi! –Kazuha yêu cầu.

-Nhìn đi! –Heiji nhăn nhó đưa bàn tay có vết sẹo “ấn tượng khó phai” lên –Cách đây đúng một năm cậu đã “chơi” nguyên mũi tên Jugon vào tay tớ…

-Nhớ, nhớ rồi…không lẽ hôm nay cậu tặng lại cho tớ một phát vào tay như cậu sao? Không được! –Kazuha giấu hai bàn tay ra sau lưng.

-Ấm đầu hả? Mắc gì tui phải trả thù kiểu đó chứ. Cái mà tớ muốn nói là câu nói sau khi thoát chết của Kazuha cơ. Cậu đã nói là :”Thật may mắn khi tớ không phải bỏ mạng ở một nơi như thế, thật may vì cậu đã không buông tay tớ ra. Bản thân tớ biết rằng, mạng sống này là do Heiji ban tặng, và tớ như đã được sinh ra…thêm lần nữa.”

-…Heiji nhớ chi tiết như vậy sao? –Kazuha ngạc nhiên vô cùng.

-Tớ…có đầu óc hơn người ngu ngơ vừa nói đã quên nhiều .(Thiệt tình, đến nước này còn muốn cãi nhau ^^)

-Thế thì sao nào? (tức giận vì bị chửi ngu)

-Hôm sinh nhật Kazuha tớ đã không đến…chỉ vì lao đầu vào một vụ án, cậu đã không nhìn mặt tớ suốt một tuần cơ mà. Vì vậy, nhân ngày Kazuha …được sinh ra thêm lần nữa, tớ tặng cậu.

Heiji lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ trao cho Kazuha, vật có mặt trên chiếc bàn số 12 đã khiến cho Kazuha phải khóc.

-Cái này –Kazuha cầm nó và run rẩy –Cậu tặng cho cô bé đó không được rồi tính quay sang…bán cái cho tớ hả???

-Đầu óc cậu làm bằng cái gì vậy? –Heiji pó tay. –Cái này là do Haruka thiết kế ra đấy. Tớ đã nhờ cô ấy làm tặng sinh nhật “bù” cho cậu, đền cho lần sinh nhật trước. Lúc nãy suýt quên, may mà Haruka…nhét nó vào tay tớ. Mở ra xem đi.

Kazuha làm theo lời Heiji, và cô thấy bên trong không phải là một chiếc nhẫn. Đó là một sợi dây chuyền có mặt là khối pha lê nhỏ trong suốt mang hình dạng một mũi tên cắm xuyên qua một bàn tay bé xíu, rất dễ thương và ngộ nghĩnh. (mọi người muốn có một sợi dây chuyền như Kazuha không? ^_^ )
Heiji cầm lấy và đeo nó vào cho cô gái bướng bỉnh đang ngồi sát bên mình.

-Mong rằng dù mất đi mũi tên Jugon thật sự, thì mũi tên may mắn này vẫn có thể bảo vệ Kazuha khỏi mọi nguy hiểm và…mong rằng Kazuha sẽ mãi mãi được hạnh phúc.

Lời nói của tên ngốc kia vừa dứt, Kazuha đã ôm chầm lấy cậu ta và khóc nức nở, khóc vì giận bản thân mình đã nghi ngờ mắng mỏ người ta, khóc hạnh phúc vì những gì Heiji đã làm cho mình.
Cô đã yêu một người như thế, dù cô có giận dỗi hay xua đuổi hắn, dù tính hắn có trẻ con và vô tâm đến thế nào…thì hắn vẫn không bỏ rơi cô, vẫn dành cho cô một vị trí đặc biệt trong trái tim mình!

-Xin…xin lỗi Heiji!

-Đã xin lỗi thì tớ nhận vậy, Khóc…xong chưa? Ướt áo tớ hết rồi nè. –Heiji thở dài như vừa trút hết mọi lo lắng, anh mỉm cười vỗ vỗ vào lưng cô gái nhỏ đang bám chặt lấy mình.

-Sắp nín rồi…-Cô vẫn đang thút thít.

-Chỗ này thì không thể bắt taxi được. Khóc…nhanh đi, rồi tớ cõng cậu về.

-Uhm…

…………………….


----------------(To be continue)----------

[Short fic] Đánh ghen ^^ Chapter 3



Chapter 3: Sự thật bất ngờ.

Sau khi Heiji quay lại thì đã thấy ngay một nữ nhi tung một cước thật mạnh về phía mình.

-KIAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!

Ran trút hết sự giận dữ vào đôi chân và nhắm thật chính xác vào ngay mặt Heiji.

-VVỤTTT…-Một tiếng xé gió mạnh mẽ phát ra từ đòn sát thủ.

-Ơ….

Thế nhưng cú đá như trời giáng của Ran đã đi trật mục tiêu, cô bỗng thấy mất đà và dường như mình đang bị ngã ra phía sau. Nguyên nhân chẳng phải vì chân Ran …ngắn, mà đúng là đã có một tên ôm ngang hông kéo giật cô lại, trước sự chứng kiến của Heiji đang tái xanh mặt và tất cả mọi người ở quán Sakura..

-Nè cô kia! Hà cớ gì lại hung dữ đánh người ta như vậy chứ? –Người nọ lên tiếng, tay vẫn giữ chặt người Ran đang vùng vẫy. sự kháng cự của cô khiến cho bàn ghế xung quanh ngã đổ và li tách trên bàn thi nhau rơi loảng xoảng.

-THẢ TÔI RA!! TÔI PHẢI CHO TÊN BỘI BẠC NÀY MỘT TRẬN, HẮN ĐÃ DÁM LÀM TỔN THƯƠNG BẠN TÔI !!! –Ran thúc mạnh cùi chỏ vào kẻ đang cản trở mình khiến hắn phải ôm bụng nhăn nhó.

-Ngươi cũng cùng phe với hắn phải không…

Vừa quay lại định cho tên ấy một đòn thì Ran tròn mắt khi nhận ra…người quen, là Shinichi chứ không phải ai khác!

-SHIN…ICHI !???

-Hả? Là Ran …?? Sao…lạ hoắc vậy?-Shin chẳng tin nổi vào mắt mình.

-Sao cậu lại ở đây?

-Còn cậu? Sao lại ra tay với Heiji chứ?

-Cậu còn bênh vực hắn à? Hắn đã khiến cho Kazuha phải khóc đấy –Ran vẫn chẳng hạ được nhiệt độ của sự phẫn nộ.

-Cái gì?? –Lúc này Heiji đã lên tiếng sau khi lấy lại bình tĩnh từ cú đá hụt…kinh hoàng của Ran –Tớ có làm gì cậu ấy đâu?

-Cậu tự hỏi bản thân mình và cô gái này đi –Ran chỉ vào cô gái đang ngồi bất động vì…sợ hãi.

-Tớ chẳng làm gì có lỗi cả! –Heiji khẳng định.

-Cậu dám nói như vậy nữa à? –Ran tức muốn… lên tăng xông máu

-Ran, đủ rồi!
Một giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn đủ nghe, dường như khiến cho cuộc cãi vã chìm vào im lặng. Tất cả mọi người đều hướng về phía phát ra giọng nói, ngoài cô gái kia, Heiji và Shinichi đều nhìn thật kĩ và nhận ra người ấy. Là Kazuha.!
Cô bước chầm chậm đến chỗ Ran đứng, bỏ chiếc mũ lưỡi trai và gỡ luôn mái tóc giả vứt phịch xuống sàn nhà.
-Chúng ta về thôi Ran. Tớ thật là một kẻ chẳng ra gì khi lại bắt cậu phải diễn cùng mình cái trò rình mò theo dõi người khác như thế này. –Cô chẳng thèm nhìn sang Heiji lấy một lần.

-Nhưng…chẳng phải hắn đã làm một việc rất quá đáng với cậu sao?

-Đó là quyền của cậu ta nếu cậu ta muốn thế. Tớ chẳng có tư cách gì để xen vào cả. Nếu Ran không về thì tớ về trước.-Kazuha lạnh lùng, quay lưng bước đi.

-Đợi đã Kazuha! Quay lại đây!! –Heiji gọi cô, giọng đầy bực tức –Tớ chẳng hiểu tại sao cậu lại diễn cái trò ngu ngốc này, nhưng cậu và Ran gây sự rồi lại bỏ đi như vậy thì đúng là chẳng ra gì.

-Đúng! Tôi là một đứa không ra gì, xin lỗi vì đã bắt cậu phải ở cạnh một đứa con gái ngu ngốc và phiền phức tôi. –Kazuha vẫn chẳng quay lại.

-Kaz…-Heiji kéo tay cô lại.

-Đừng có chạm vào tôi. Tôi …ghét cậu!

Heiji nghe câu nói của Kazuha và ngỡ ngàng. Những ngón tay cứng cáp mạnh mẽ của anh vẫn không thể giữ Kazuha lại, anh buông cô ra…và cô vụt chạy đi mất, rời khỏi tầm mắt anh.

-Heiji, chuỵên này là sao đây? Kazuha trong bộ dạng như một thằng con trai là thế nào?? Cái chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy??? –Shinichi đến giờ vẫn…mù tịt.

-Tớ…không biết! –Heiji vẫn nhìn về hướng mà anh đã để Kazuha rời khỏi mình –Nhưng tớ biết là tớ đã mất đi…một cô gái đầy phiền phức và lắm lời.

-Cậu…muốn tớ cho một trận không? –Ran …bốc khói. –Đáng ra cậu phải đuổi theo cô ấy chứ.

-Tại sao tớ phải làm như thế? –Heiji quát Ran.

-Nhưng anh thật sự rất muốn mà…đúng không? –Một tiếng nói thật dịu dàng và trong trẻo.

-Haruka-chan…-Heiji nhìn cô gái đi cùng mình, cô đang cười thật buồn bã.

-Người đó là Kazuha Toyama đúng không? Đi đi anh, đừng kéo dài thêm mọi rắc rối nữa. Hãy nói dứt khoác với cô ấy đi, mọi rắc rối là do em mang đến nhưng chỉ anh mới giải quyết được nó –Haruka nắm chặt lấy bàn tay anh, và lại cười.

-Anh đi đây! Em chẳng bao giờ có lỗi hết, chưa bao giờ Haruka-chan ạ -Heiji xoa đầu cô và chạy nhanh ra ngoài.
………….
Cô gái mang tên Haruka vẫn nhìn theo Heiji cho đến khi bóng anh mất tăm, và không hề biết là có một ánh mắt đang nhìn mình thật kĩ.
-Thật xin lỗi –Ran lịch sự -Tuy hơi đường đột nhưng tôi muốn biết bạn và cái tên…à không, và Heiji Hattori có quan hệ như thế nào?

-Tôi cũng thật xin lỗi cô… –Có người vỗ vai Ran.

-Cái gì?? Ai lại cản trở tui đó._ Ran bực bội quát.

-Tui cản trở cô đây! –Một ánh mắt…lạnh lùng của một ông hộ pháp nhìn Ran sắc lẻm.-Tui là chủ quán. Làm ơn trả hết tiền kem và ly tách rồi…BIẾN khỏi đây mau lên!

-Ơơơ…..cháu…

Sau khi trả tiền xong, Ran, Shin và Haruka bị…đá ra khỏi quán vì đã gây ra vụ náo loạn có một không hai này.

-Chậccc-Ran tặc lưỡi, nhìn cái bảng hiệu xinh xinh trang trí đầy những nụ hoa anh đào –Không ngờ cái quán kem dễ thương thế này mà lại có một ông chủ…y như hộ pháp!

-Ủa? Phải Ran đấy không? –Giọng nói lanh lảnh thật quen thuộc, của cô tiểu thư nhà Suzuki. Và bên cạnh cô là Makoto Gyogoku.

-Sonoko! Chẳng phải cậu đang đi nghỉ mát tận Hawai với gia đình à? Sao lại ở đây?

-Tớ…vì cái anh ngốc này nè. Tớ tính rủ Makoto đi cùng nhưng anh ấy lại mắc kẹt giải đấu mùa hè tổ chức ở đây, tớ cũng không nỡ để anh ấy một mình cả tháng nên mới đến Osaka -Sonoko ngoắc ngón tay về phía Makoto.

-Sao em lại nói thế? –Anh nhìn cô, cười như muốn xin lỗi.

-Xin thứ lỗi vì đã ngắt quãng cuộc nói chuyện –Shinichi lên tiếng –Đừng quên chúng ta đang đứng trước cửa quán của ông chủ hộ pháp đó đấy. Đi chỗ khác nói chuyện nào!

-Các cậu gây ra việc gì nghiêm trọng lắm à??? A…-Sonoko ngạc nhiên vô cùng khi thấy cô bé đang đứng bẽn lẽn đằng sau Shinichi và Ran.

-Cậu biết cô này à?-Ran hỏi.

-Tất nhiên! Cô bé này là…

-CÒN CHƯA CHỊU XÉO ĐI HẢ MẤY CÁI ĐỨA RANH PHIỀN PHỨC KIA!!! –Ông chủ gào lên tức tối, quyết tâm…đuổi cả đám đi cho khuất mắt.

Thế là cả bọn, có cả Sonoko và Makoto đành phải tìm một quán nước khác để tiếp tục câu chuyện dang dở, cô bé Haruka cũng đi theo nhưng có vẻ cô đang bồn chồn lo lắng vì chuyện khác, chuyện của Heiji và Kazuha.

-Tiếp tục nào –Ran đặt cốc nước xuống bàn sau khi xóa đi hình ảnh đáng sợ của ông chủ quán –Cô bạn xinh đẹp, bạn hãy giới thiệu về mình cho bọn tớ biết đi.

-Ran…bình tĩnh nào…kiềm chế nào…-Shin nhắc nhở, vì đã quá rành tính cô trong những lúc rắc rối này.

-Tớ trả lời thay cho, trông cô bé sợ cậu chưa này. Nghe xong phải cho tớ biết có chuyện gì đấy –Sonoko cười –Cô này là Haruka Sakuragi, 17 tuổi người Kyushu, là thí sinh đạt giải cao nhất trong cuộc thi thiết kế không chuyên diễn ra trên phạm vi cả nước năm nay đấy. Tớ thường quan tâm đến các vấn đề thời trang nên biết rất rõ. Đúng không?

-Dạ vâng! –Haruka lễ phép.

-Nhưng sao em lại ở đây?

-Chuyện này…

-Cô bé không nói được chứ gì? Thì để tớ nói! Bla la bla bla…
Ran nói hết mọi chuyện cho Sonoko nghe, trút tất cả những thứ bị ức chế, từ chuyện cô chịu ngồi im một chỗ cho Mikoto…xào nấu ngoại hình, cho đến việc Kazuha cải trang thành nam để biết được sự thật về Heiji, việc trừng trị Heiji bị thất bại do Shin. Và thứ không thể thiếu gây nên vụ rắc rối này, đó là tin nhắn đến máy di động của Heiji.

-Mọi chuyện là thế đó. –Ran liếc mắt nhìn sang Shin_kẻ cản trở và Haruka_nguyên nhân của “vụ án”.

-Chị ơi…nhưng em không có…không phải em…-Haruka lên tiếng biện minh.

-Không à? Tin nhắn trong đó đúng là cuộc hẹn này còn gì: “Hoàng tử da ngăm tài giỏi của em, chiều mai 4h00 gặp em ở quán kem Sakura nha. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, vì quá nhớ anh nên em quyết định vượt một đoạn đường dài đến Osaka để gặp anh đấy. Hãy tới đúng hẹn nhé ! XXX”.

-HẢ??? –Sonoko “hả” một tiếng rõ to.

-Sao thế? –Shin hỏi.

-Cái…cái đó là tin nhắn tớ gửi cho anh Makoto mà? –Sonoko phán một câu khiến cả bọn…đơ như cây cơ.

-TRỜI ĐẤT! THẬT KHÔNG VẬY? –Ran trợn mắt đập tay xuống bàn, dí sát mặt vào mặt Sonoko.

-Đ…đúng mà! Mặt cậu nhìn ghê quá đi…-Sonoko tái mặt.

-Hèn chi mới hồi tiếng trước thôi Sonoko gọi đến trách móc nói gửi tin nhắn gọi anh đến quán Sakura rồi sao anh không đến, nhưng anh lại chẳng nhận được tin nào cả. –Makoto hiểu ra mọi chuyện.

-Vậy ra…là Sonoko nhầm địa chỉ à? Thế thì Heiji-kun bị oan ức rồi! –Anh Shin tay chống cằm, tặng cho Sonoko một ánh mắt…trìu mến.

-Tớ mới thay số tuần trước nhưng quên thông báo cho Heiji biết. Hihii…mà tớ cũng chả thèm kiểm tra lại tin nhắn nữa –Sonoko cười…đau khổ, vì tất cả các ánh mắt đủ mọi tâm trạng không hay đều hướng về phía mình.

-Gượm đã –Makoto nhận ra chuyện không bình thường–Chuyện tin nhắn đó đã sáng tỏ rồi, nhưng cuộc hẹn của Heiji với cô bé này đây là có thật! Việc này là sao đây???


-Ừ nhỉ! –Ran cũng đồng ý –Không lẽ…

-Anh chị…đừng nghĩ xấu cho anh ấy!

Cô bé ngẩn mặt lên nhìn mọi người xung quanh. Đây là lần đầu tiên trong cuộc gặp mặt, Haruka nhìn thẳng vào mắt mọi người.

-Cô bé…à không, Sakuragi-chan…em nói vậy là sao? –Ran hỏi.

-Anh ấy dặn em là phải giữ kín mọi chuyện rồi, nhưng đến nước này thì em không thể im lặng mãi được nữa…vì em không thể để mất đi hình ảnh của anh ấy trong mắt bạn bè được.

-OK, em nói đi –Shin muốn cô bé nói rõ mọi việc.

-Dạ! Em đúng là Haruka Sakuragi, và là một người em họ xa của Heiji-niichan. Hôm nay anh ấy cố ý hẹn gặp em ra đây vì có một chuyện rất quan trọng…muốn nhờ em giúp.

-Chuyện gì vậy nhỉ? –Ran quay sang hỏi Shin.

-Biết chết liền!!! Tập trung nghe cô bé nói đi –Shin gõ đầu Ran cái cốc làm cô tức điên… nhưng không ra tay trả đũa, vì biết lỗi của mình.

-Sakuragi, em…có yêu Heiji không? –Ran vẫn chẳng chịu thôi.

-Hỏi gì kì vậy trời? Cô ấy là em họ của Heiji mà –Shin bực bội.

-Nhưng …chỉ là em họ xa thôi mà!

-Dạ vâng! Em yêu anh ấy -Haruka cười thật hiền, không nói vòng vo.

-………

Cả bọn chẳng ai nói thêm được lời nào, sau lời khẳng định thẳng thắn của Haruka. Dường như biết được không khí đang căng thẳng đi, Haruka lại tiếp tục.

-Em sẽ nói rõ. Hôm nay là một ngày rất đặc biệt của Heiji-niichan và em.

Đến đây thì chúng ta có thể kết luận về “vụ án tin nhắn”: Tin nhắn ấy chỉ là…đi nhầm địa chỉ, và người nhận đáng lẽ là Makoto (các fan không quên mất anh chàng hot boy da ngăm thứ hai dễ thương này đúng không? Và chỉ có Sonoko mới…nhắn một tin bay bướm như thế thôi ^^)
Haruka đã tuyên bố một câu thật hùng hồn, về tình cảm của mình dành cho Heiji.
Vậy thì chuyện rắc rối liên quan đến hai cô nàng Haruka và Kazuha sẽ được Heiji giải quyết như thế nào?


--------------(To be continue)-----------

[Short fic] Đánh ghen ^^ Chapter 2




Chapter 2: THEY ARE SUPER SPIESSSS!!!!!!!!!!

1h trưa, nhà Heiji, tại phòng Shinichi.

-Shin-kun, thấy Kazuha và Ran đâu không? –Heiji hỏi

-Đi shopping rồi-Shin vừa nói vừa lật tờ báo.

-Đúng là đồ con gái! Trưa nắng không nghỉ ngơi ở nhà mà nghỉ ở…shopping.

-Này, hình như cậu đã làm gì để Kazuha giận thì phải. Sáng sớm nay cô ấy đến nhà cậu nói với Ran chuyện gì đó, trông cô ấy căng thẳng lắm… -Shinichi hỏi.

-Rõ chán! Kazuha lúc nào chẳng vậy, buồn vui thất thường chả biết đâu mà lần.

-Thế thì không sao! Tớ chỉ sợ Kazuha lại lôi kéo Ran vào những chuyện không đâu thôi.

-Đúng là…thám tử, nhìn đâu cũng thấy nghi vấn –Heiji nhe răng cười, vò vò đầu Shinichi.

-Nè, định hành hạ cái đầu tui nữa hả? –Shin lườm Hei một cái.

-Sorry nhen, hồi sáng tớ lỡ tay. Hihi…mà ai bảo cậu không chịu né?

-Tớ mà né được mấy đòn đó của cậu thì đã vô địch toàn quốc cái chắc rồi. Đồ thù dai!

-Được thôi! Vậy thì ta sẽ quyết đấu môn khác, nhưng không phải là môn kiếm đạo sở trường của tớ. –Heiji nói chắc như…bắp!

-Sao? Bóng đá hả?-Mắt Shin sáng rực

-Không! Bóng chày…

-KHÔNG CHƠI!!!

-Chơi đi mà, có cả CLB trường tớ tham gia nữa –Heiji hí hửng

-Quên đi người ơi!

-Chậc, trông cậu thế mà nhát quá…

-Động chạm tự ái nha. OK! Chiều nay 3h, địa điểm tùy cậu quyết định!–Anh Shin bị dụ òi ^^

-Chiều…chiều hả? Chẳng phải cậu sẽ đến sở cảnh sát Osaka tường trình về vụ án ngày hôm qua sao?

-Ừ nhỉ. Cậu cũng phải cùng đi chứ ha.

-Không đâu, cậu đi một mình đí. Tớ có hẹn rồi.

-Hẹn?? Kazuha??

-Tò mò làm chi –Heiji cười, đặt ngón trỏ lên miệng theo đúng phong cách của Shinichi –BÍ MẬT!!!

Nói rồi cậu ta đi thẳng một mạch về phòng, mang theo…tờ báo đang đọc dở của Shinichi.

-Ế…tờ báo…tớ chưa đọc xong! –Shin gọi với theo.

Vô ích! Heiji đã về phòng.

-Cái thằng…thua luôn –Shinichi mỉm cười… pó tay. Anh ngã lưng xuống giường chuẩn bị cho một giấc ngủ trưa trước khi đến sở cảnh sát Osaka, dù trong lòng lúc này vẫn đang rất bực bội chuyện Ran đã giấu anh một việc gì đó và đang cùng Kazuha thực hiện một cách…lén lút.

2h30, tại tiệm Spa Zenzen, phòng trang điểm…

-Kouzuki-san, đã xong chưa ạ? –Ran có vẻ hơi khó chịu hỏi cô nhân viên là Mikoto Kouzuki, một người chị họ của Kazuha.

-Gần xong rồi Mori-chan! Giờ chỉ còn làm cho tóc bồng lên một tí nữa thôi là OK, rồi em sẽ không còn nhận ra mình nữa. Hihi –Mikoto láu lỉnh.

-Em không thích vậy đâu –Ran cười méo xệch –Thay đổi đến mức không nhận ra bản thân thì còn nói gì nữa

-Mà Kazuha cũng lạ . Bình thường chị có mới gọi cách mấy nó cũng chẳng bao giờ vào đây và bảo là không thích chưng diện, thế mà hôm nay lại dắt theo cả em vào và nói là phải làm cho đến nơi đến chốn.

-Chị nhắc em mới để ý, Kazuha đâu rồi ạ?

-Nó sang phòng khác cùng với một nhân viên nữa. Chẳng biết lại bày trò gì đây…

-Hì, chắc là bỗng dưng muốn…điệu tí thôi chị ạ! –Ran cười trừ trong khi Mikoto tiếp tục tô son cho cô.

Cuối cùng đâu cũng vào đấy. Ran như không nhận ra mình nữa, đứng trước gương là một cô gái có gương mặt cực xinh với mái tóc xoăn bồng bềnh được buộc cao, cùng với cái váy xòe ngắn màu hồng. yoyo20  yoyo20

-Wowww, Mori-chan! Trông em xinh quá đi, không phải là ấn tượng dễ thương dịu dàng lúc ban đầu chị gặp mà là nét kiêu kì và sắc sảo của một tiểu thư thứ thiệt –Mikoto xuýt xoa nắm lấy hai tay Ran xoay vòng vòng, vì quá hài lòng với “tác phẩm” của mình (thông cảm, nhiều người làm nghệ thuật hơi bị…tưng tưng )

-Em…thấy sao sao ấy. Cứ như người khác vậy…-Ran lúng túng khi được khen.

-Trời! Chẳng lẽ em không muốn cho một người nào đó thật đặc biệt thấy em xinh đẹp như thế này sao? –Mikoto gõ khẽ lên trán Ran.

-Ơ…em…-Tim Ran đập rộn ràng khi nghĩ tới việc mình sẽ gặp Shinichi trong bộ dạng lạ lẫm này.

-Mori-chan, em sao vậy? Mặt đỏ quá…

-Dạ? À không, em chỉ hơi khát nước một tí thôi.-Ran với tay lấy chai nước để trên bàn.

-Này, coi chừng trôi son đấy! Để chị lấy ống hút cho.

-Khỏi chị ạ, em chỉ uống một tí thôi mà.

-Thế cũng được. Chị có việc phải ra ngoài một tí, em ở đây chờ Kazuha nhé.

-Dạ, đi cẩn thận chị nhé! –Ran chào Mikoto rồi đưa chai nước lên miệng

-Ran-chan, trông cậu xinh không tưởng tượng nổi –Kazuha bước dến chỗ Ran.

-PH…PHỤTTTTT!!!!!!!

Ran phun hết tất cả chỗ nước trong miệng ra ngoài, mắt chữ O mồm chữ A, vì kinh ngạc, bất ngờ …và sốc!

Ran đã nhìn thấy một Kazuha mà cô chưa bao giờ nghĩ tới. Kaz với mái tóc tomboy ngắn cũn, áo pull con trai, thân trên phẳng lì, chiếc quần jean cực bụi và một đôi giày thể thao. Trông chẳng khác nào một thằng con trai thật sự!

-Chúa ơi…Kaz…sao mà…vòng một của cậu đâu rồi –Ran muốn mếu luôn –Sao lại mất bình tĩnh đến nỗi xuống tóc luôn vậy chứ, còn gì Kazuha của tui nữa. Huhu!!!

-Ngốc xít vừa thôi chị hai! Tóc giả đấy mà, dù có mất bình tĩnh đến mấy thì tớ cũng chẳng bao giờ đành lòng cắt đi mái tóc dài đâu –Kazuha đưa tay kéo kéo mấy sợi tóc…giả.

-Trời, làm hết hồn hà –Ran thở phào –Mà cậu tính làm gì với bộ dạng này? Còn bắt tớ phải ăn mặc như vầy nữa.

-Chứ Ran nghĩ là hai đứa mình theo dõi hắn mà không hóa trang thì hắn sẽ tỉnh bơ mà không nhận ra à? Theo kế hoạch, hôm nay tớ với cậu sẽ không còn là bồ tèo nữa mà chuyển thành…bồ ruột. Như vậy thì sẽ thuận tiện hơn cho việc theo dõi và khả năng bị hắn “ bói” ra sẽ thấp đi nhiều. Đúng chứ?

-Ờ há, đúng là cao kiến! –Ran cười tươi roi rói –Nhưng mà tớ thấy mình mà ra đường trong bộ dạng này thì…quái dị lắm! Liệu Heiji có nhận ra không?

-Cổ hũ quá vậy! Bây giờ ăn mặc như thế là chuyện bình thường. Với lại bây giờ trông cậu khác đi nhiều lắm, cả Shinichi cũng chẳng nhận ra nổi đâu. Nếu sợ bị phát hiện thì cầm lấy cặp kính đen này mà đeo vào. Vả lại trông cậu thật sự quá ổn, làm bạn gái tớ thì…rất xứng đôi–Kazuha đưa đôi kính cho Ran, đội chiếc mũ lưỡi trai lên, và…cười.

-Nếu cậu nói thế thì tớ yên tâm rồi.

-Đã 3h30 rồi đấy –Kazuha nhìn vào di động –Chúng ta sẽ không cần phải đi lung tung tìm hắn để theo dõi chi cho bị phát hiện, mà hãy đứng đợi ở một nơi nào đó có thể nhìn thấy cửa ra vào của quán. Tớ nhất định sẽ tìm ra sự thật mới được!

-Ừ, tớ ủng hộ cậu!

-Nếu vậy thì đi thôi bạn hiền…không…người iuuuuu! –Kazuha nháy mắt tinh nghịch.

Ran không thể nói gì hơn, cô bật cười và khoác tay Kazuha rời khỏi Zenzen. Chưa bao giờ cô nghĩ là mình sẽ tay trong tay cùng ai đó đi trên phố như thế này, mà người đó lại là Kazuha, cô bạn yêu quý của mình. Dù đến bây giờ Ran vẫn chẳng tin là Heiji lại như thế nhưng dể nụ cười lại nở trên môi Kazuha khi mọi việc sáng tỏ thì cô chỉ còn biết giúp cô ấy hết lòng mà thôi.
“Nhanh như gió cuốn” và “lặng lẽ như rừng cây” là hai chiến thuật mà hai cô nàng này sắp phải sử dụng!
………………….

4h đúng ( không xê dịch một giây nào nhá ^^ )
Kazuha và Ran đang đứng dưới một tán cây trước một shop hoa, đối diện quán Sakura. Trông mặt cả hai rất căng thẳng và…hình sự!

-Kazuha-chan, đúng giờ hẹn rồi còn gì, chẳng phải bình thường Heiji rất đúng hẹn sao…chắc chúng ta nhầm rồi đó –Ran đẩy gọng kính đen thui như xã hội đen lên, có vẻ rất sốt ruột.

-Chưa mà, tại khi nãy chúng ta đến sớm quá thôi. Bây giờ mới bắt đầu giờ hẹn. Cô chờ thêm tí nữa nhé! –Kazuha nói với Ran.

-Thế cũng được, nhưng nói thật tớ không nghĩ cậu ấy lại là người như vậy đâu.

-Ran nghĩ vậy thật à…tớ cũng thấy mình hồ đồ…

-Sao thế? Nói tiếp đi chứ…

-Kia kìa Ran, thấy không? –Kazuha reo to.

-Có thấy gì đâu, tối thui hà!

-Trời đất! Ngố vừa vừa thôi. Gỡ kính ra và nhìn xem.

-Ờ ha…quên! –Ran cười lém, tháo cặp kính ra và nhìn theo hướng tay Kazuha đang chỉ.

Từ cuối con đường, bóng Heiji đi đến không lẫn vào đâu được, và bên cạnh cậu là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Trông có vẻ như là một nữ sinh cấp ba, cô gái có mái tóc dài màu nâu xoăn nhẹ rũ khẽ xuống bờ vai cùng nụ cười quá là quyến rũ. Nghiêm trọng hơn, cô còn dạn dĩ khoác tay Heiji như là của riêng, và cậu ta chẳng có vẻ gì là…khó chịu.
Đến đây thì chút niềm tin còn sót lại của hai cô điệp viên bất đắc dĩ cũng thành …yêu dấu theo gió bay.
Đã có thể kết luận đích xác rằng: Tin nhắn hôm nọ đến máy của Heiji thực sự là dành cho cậu ta, và cô gái kia là “kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy “ ( xin lỗi cô Rowling, con mượn đỡ câu này một tí )

-Heiji…đi cùng cô gái ấy, đúng là chủ nhân của tin nhắn đó rồi. Cậu có nghĩ vậy không Kazu…
\ yoyo36  yoyo36 Ran xanh mặt toát mồ hôi lạnh khi quay sang Kazuha. Chỉ nhìn vào luồng mắt đang nhìn trừng trừng vào “kẻ phản bội” kia cũng đủ biết Kazuha đang giận dữ đến mức nào (Ran ơi cẩn thận, coi chừng núi lửa phun trào yoyo34  yoyo34 )

-Chúng ta cũng vào đó thôi Ran! – Giọng Kazuha lạnh tanh, nhưng trên đầu hình như đang…bốc khói ( ặc ặc, Ran ơi hạ hỏa dùm chị Kaz đi  yoyo30 )

-Ka…zuha, bình tĩnh nào! Bây giờ không phải là lúc cho chiến thuật “dữ dội như lửa đâu”. –Ran cố gắng xoa dịu Kazuha.

-Tớ vẫn đang rất bình tĩnh đấy chứ! Vào thôi! –Cô kéo chiếc mũ xuống che kín hơn khuôn mặt

-Lỡ bị hắn phát hiện thì sao?

-Thì…làm tới bến luôn. Tớ cũng ghét cái trò phải rình mò theo dõi hắn thế này lắm rồi. Với lại chúng ta đang đóng giả một cặp mà, chắc cậu ta không để ý đâu.

-Uhm, nếu là người yêu thì vào quán mà các cặp thường hay lui tới cũng là chuyện bình thường mà ha!

-Phải đấy, NHƯ-HẮN-TA-VẬY –Kazuha gằn lên từng tiếng một, y hệt một chú hổ đang đe dọa con mồi.

-Ừ…thì vào thôi!

Thế là hai cô nàng…không…cặp tình nhân bước vào quán Sakura. Hầu hết khách của quán là những cặp đang hẹn hò. Heiji và cô gái nọ ngồi ở bàn 12 và các bàn xung quanh đã có người ngồi.

-Thế thì làm sao nghe được cuộc nói chuyện của họ chứ. Bực thật! –Kazuha tức tối

-Chúng ta ngồi bàn này đi Kazuha –Ran nhanh tay chỉ vào bàn số 5 –Ô cửa kính chỗ này có thể phản chiếu rất rõ chỗ họ ngồi. Tuy không thể nghe được cuộc nói chuyện nhưng ta vẫn có thể quan sát họ, và ngồi chéo dãy như vậy sẽ không bị hắn phát hiện ra đâu.

-Ừ, đành phải thế thôi.

Kazuha và Ran ngồi vào bàn 5, gọi một ly kem dâu và một tách cà phê ( tất nhiên, “con trai” ai lại ăn kem dâu mặc dù “tên ấy” rất muốn ăn )
Suốt cả tiếng đồng hồ. Dù khách đã vãn đi hết nhưng Heiji cùng người đẹp ấy vẫn chưa chịu đứng lên, và “cặp đôi” kia cũng thế. Suốt thời gian theo dõi, cái mà Ran và Kazuha thấy là những nụ cười vui vẻ của Heiji , gương mặt hài lòng cùng cái cười mỉm dịu dàng của cô gái, và thấy cả hành động cậu ta dùng khăn tay lau nhẹ nhàng bên má đang dính kem của người đẹp.

-Kazuha, về thôi… –Ran nhíu mày đẩy gọng kính lên (đây đã là lần thứ 15 rồi, hình như cặp kính hơi lớn với cô phải)

-Sao lại về?-Kazuha nhìn Ran, gương mặt thật lạnh lùng khiến Ran sởn gai óc, bao cảm giác bực tức, giận dữ, ghen tuông…đã hội tụ về phía cô rồi.

-Chúng ta có ở đây cũng chỉ thấy cảnh đáng ghét này thôi. Chi bằng về nhà, đợi hắn nói rõ đầu đuôi hẳn hay.

-Cậu nghĩ hắn chịu nói thật mọi chuyện à? Mơ đi Ran! Cái bây giờ tớ muốn là tới đó vạch rõ mọi chuyện mới thôi. –Kazuha nắm chặt tách cà phê trong tay

-Đó không phải cách làm hay đâu, bình tĩnh đi, tớ năn nỉ đó.

-Thôi được, quan sát tí nữa xem sao…-Kazuha có vẻ dịu xuống một tí.

Nhưng rồi đôi mắt cô bỗng mở to trừng trừng, khắp người run lên bần bật. Trong lúc nói chuyện với nhau, cả hai đã bỏ qua một việc quan trọng bên bàn số 12, từ lúc nào không biết trên bàn đã xuất hiện một chiếc hộp nhỏ, dùng để đựng vật trang sức.

Kazuha như chôn chân tại chỗ, khắp người cứng đờ. Từ chỗ bực bội tức tối ban đầu, cô đã trở nên lo lắng, sợ hãi khi so sánh mình với cô gái, và khi nhìn vào chiếc hộp bí ẩn nọ.

-Qủy thần ơi, không lẽ là nhẫn… -Chợt nhận ra mình đã nói hớ, Ran vội đưa tay bịt miệng lại, liếc nhìn Kazuha.

-Kazuha!!! Cậu sao vậy? –Ran hốt hoảng khi thấy gương mặt trắng bệch của cô bạn mình

-Tớ…ngốc lắm đúng không Ran! –Những giot nước mắt của Kazuha đã bắt đầu lăn dài trên má.

-Nín đi Kazuha, cố gắng kiếm chế nào –Cô lúng túng lấy vội chiếc khăn tay lau nước mắt cho Kazuha –Cậu đang giả làm con trai mà, ai lại khóc lóc như vậy chứ.

-Xin lỗi Ran…nhưng tớ không thể nào kìm được nữa. Tới bây giờ tớ lại trở nên thật nhút nhát và yêu đuối .Tớ dường như chẳng thể nào so bì được với cô gái ấy, từ vóc dáng, gương mặt, cử chỉ…và cả nụ cười kia. Tớ đã để một người như vậy cướp mất tên ngốc ấy mà chẳng kịp nói lời nào với hắn. Tớ vô dụng quá Ran ơi!
Và rồi cô gái dữ dằn, bướng bỉnh nhưng yêu thật chân thành và ngốc nghếch ấy khóc.
Nó làm đau chính bản thân cô, và đánh thốc vào trái tim Ran.
Nước mắt của Kazuha lại rơi
Rơi mãi…
Cho đến khi Ran không thể nào ngồi yên mà nhìn nữa.
Cô để chiếc kính đen phiền phức xuống mặt bàn, kéo ghế đứng dậy.

-Ran, cậu làm gì vậy? –Kazuha kinh ngạc.

-Đi đòi lại công bằng cho cậu, yên tâm đi. Chớp nhoáng như sấm! Tớ sẽ trừng trị hắn thật thích đáng.

Không để Kazuha kịp nói thêm lời nào, Ran đi thẳng tới đằng sau Heiji. Cô kéo tay về phía sau thủ thế, và hít một hơi thật sâu…

-HEIJI!!!!!!!!!

Tiếng thét khiến cho cô gái phải giật mình và Heiji bất ngờ phải ngoái lại. Chỉ đợi có thế Ran xoay về đằng sau chuẩn bị cho một cú đá giò lái.
Ran đã ra chân thì…trời cũng không cứu được hắn ( nhưng Ruby-chan có thể, có ai muốn cho tên này một quyền trợ giúp hông?? :)


Số phận của Heiji sau cú đá bằng nội lực “phẫn nộ” của Ran sẽ như thế nào?
Liệu rắc rối này có được giải quyết hoàn toàn không…và Heiji sẽ đối mặt với Kazuha nhà ta như thế nào?

Mọi người chịu khó đợi part tiếp theo nhé!

--------------(To be continue)--------------------